Mũi dao chĩa thẳng về phía An Kỳ nhưng cũng chỉ dừng ở trước mặt cô. Tả Diên Nghi nắm chặt lấy cán dao, tay không một chút run rẩy càng khiến cho lưỡi dao như cố định trước mặt. Trong phòng khách không có một ai, chỉ còn lại ba người bọn họ, giữa bà và An Kỳ cô đã lấy đi mất thứ gì thì chỉ còn cách là phải trả lại, lấy mạng đền mạng. Đương nhiên một trong hai người bọ họ nếu như bà có ý định ra tay theo đúng như lời cô vừa nói thì An Kỳ cũng không có lý do gì để ngăn lại. Nhưng ngược lại Tả Dật thì khác, anh hoàn toàn có thể không để Tả Diên nghi có cơ hội làm bậy huống hồ ân oán giữa họ anh không có lấy liên quan.
Đã một phút trôi qua, bầu không khí mỗi lúc một căng thẳng, không có lấy bất kì sự việc tiếp theo nào xảy ra trong căn phòng xa hoa.
"Thực sự không có ý định chống lại sao?"
Tả Diên Nghi không ra tay hỏi An Kỳ một câu. Bà có phần tức giận, sự bình tĩnh của cô khiến bà khó chịu giống như chính mình mới là người đang mặc nợ vậy.
An Kỳ nhìn con dao trên tay Tả Diên Nghi, lưỡi dao vô tình đang chĩa thẳng trước mắt, không cần biết là ai chỉ cần một trong hai người họ một người tiến lên thì chắc chắn con dao sẽ đam thẳng vào ngực, khoảng cách chỉ là một bước chân, gần vô cùng.
"Là cháu nợ bác."
Tả Diên Nghi bà thoáng run người. cô nói không sai, là chính cô nợ bà, giết chết đứa con duy nhất của bà, chỉ với một câu đó như một cây búa giáng xuống khiến bà nhất thời không biết phải làm gì. Con dao trong chốc lát cắm thẳng xuống bàn, lực rất mạnh nên mặt bàn gỗ bị nứt một vệt dài.
"Bác không thể ra tay."
Tả Dật lúc này mới lên tiếng, mặc dù anh không hiểu rõ người phụ nữ này nhưng bản thân chắc chắn rằng Tả Diên Nghi không thể xuống tay với cô, mọi chuyện tất cả đều có nguyên do của nó. Tả Diên Nghi lẳng lặng nhìn anh, những gì mà cô biết không phải là toàn bộ nguyên nhân sự việc, đằng sau còn là cả một âm mưu điên khùng mà người chủ mưu không ai khác lại chính là An Trác.
"Cháu nghĩ vậy sao?"
Tả Dật lấy trong túi áo ra một bọc ni lông, bên trong là một chiếc khăn mùi xoa. An Kỳ xoay người nhìn lại kinh ngạc khi nhìn thấy vậy trên tay anh. Cô sao lại không chiếc này, đây chính là chiếc khăn mà An Trác rất yêu thích bởi đây là quà tặng của con gái ông ta trong ngày sinh nhật. Hồi đó ngày nào An Trác cũng mang chiếc khăn bên mình một tấc cũng không rời, ông nâng niu trân trọng giống như một thứ gì đó mà cảm tưởng trên đời này nó là độc nhất vô nhị. Nhưng từ ngày con gái ông ta chết, An Kỳ không thấy ông ta mang theo chiếc khăn đó nữa.
Nhắc mới nhớ, ngày mà con gái An Trác mất trùng hợp cũng là ngày tử của Trương Tử Hùng, hai người bọn họ là mất cùng một ngày.
"Tại sao anh lại có được thứ này?"
An Kỳ hỏi Tả Dật. Chiếc khăn mùi xoa xuất hiện ngay tại hiện trường vụ án và đã được công an mang đi làm vật chứng nay lại ở trong tay Tả Dật, điều này An Kỳ hoàn toàn không biết. Tả Dật không trực tiếp trả lời cô mà nhìn thẳng vào Tả Diên Nghi:
"Thứ này chắc bác cũng không phải không biết."
Tả Diên Nghi đứng thẳng người, thứ trên tay Tả Dật chính là sợi dây tháo gỡ vụ án năm đó, đáng nhẽ An Trác đã phải chịu cảnh tù tội nhưng vì được An Trạch cứu giúp nên ông ta cũng chỉ cần bồi thường tiền bạc, điều này đói với nhà họ An không có khó khăn gì.
"Không biết nên nói ba cô là một người anh trai tốt hay nhu nhược đây."
Đột nhiên nhắc tới ba mình, An Kỳ hoàn toàn không thể suy nghĩ được về vấn đề này, trong vài giây những tưởng chỉ có mình cô là người trong cuộc nhưng giờ lại không ngờ đến lại có liên quan tới An Trác và An Trạch, mọi chuyện ngày càng rối rắm.
"Rốt cuộc mọi chuyện là sao?"
Tả Diên Nghi không trả lời, chính bà lúc đó khi điều tra ra được sự thật đằng sau cũng không thể nào ngờ nổi độ điên khùng của An Trác. Nếu như nói đúng ra thì An Kỳ là bị ông ta lôi vào âm mưu dồ dại này của mình.
Con gái của An Trác và Đồng Ánh Đồng là An Tuệ Như,cô bé cùng với An Kỳ bằng tuổi và là chị em họ. Vì cũng chỉ có một người em họ nên An Kỳ rất thương cô bé và hai người quyết định đại học sẽ họ chung một trường.Tính cách của cô bé rất thích sôi động, chỉ muốn làm quen với những người nổi trong trường vì thế mà cô bé sau khi vào đại học thường không hai chơi với An Kỳ và Hạ Lâm và hồi đó Trương Tử Hùng cũng là một trong số những nam thần có tiếng trong trường. An Tuệ Như thích Tử Hùng, là thích thật lòng cô bé cũng không ngần ngại mà cứ hễ lúc nào anh có tiết trùng với giờ của cô là cô lại đi cùng anh. Nguyên nhân cũng bởi do An Tuệ Như phải lòng Tử Hùng mà sau khi biết chuyện của chị họ mình với anh cô không thể chấp nhận, từ đó cô bé quay mặt với An Kỳ. Biết con gái mình thích Tử Hùng, An Trác không ngần ngại nhiều lần có làm mai mối cho con gái nhưng lần nào cũng bị Tử Hùng từ chối bởi lúc đó anh đã chính thức quen với An Kỳ. Biết được điều này, An Trác tức giận đổ mọi chuyện lên đầu An Kỳ, cho rằng tất cả là tại cô nên con gái ông ta mới không có được Tử Hùng. Dần dần ông bắt đầu ghét chính cháu gái mình cộng thêm tâm trạng của An Tuệ Như ngày một suy sụp, cũng vì thế mà ông ta bắt đầu nảy sinh ra kế hoạch.
Hôm đó vừa hay An Kỳ và Trương Tử Hùng lại có một chuyến đi chơi tới thảo nguyên, An Trác đã lẳng lặng bám theo sau họ, và toàn bộ nguyên nhân dẫn tới cái chết của Trương Tử Hùng chính là do An Trác một tay đã đả động tới chiếc xe của hai người trong lúc bọn họ đang ngồi ăn trưa với nhau và chính ông là người lái chiếc xe tải một lực đẩy xe bọn họ. Sau khi kế hoạch thành công, An Trác đã tự mình đến hiện trường để xác nhận thì thấy xác của Trương Tử Hùng đã bị cháy rụi, lúc đó An Kỳ vì bị ngất xủi nên được người đi đường cứu giúp đưa tới bệnh viện. Chiếc khăn mùi xoa mà ông ta vẫn luôn mang bên người đúng lúc rơi ra cạnh xác của Tử Hùng.
Sau khi An Tuệ Như biết được toàn bộ sự việc, cô bé đâm ra hận ba mình, người mình yêu đã bị giết bởi chính ba ruột mình, cô bé cho rằng không ai có thể thấu được nỗi đau của bản thân nên ngày đó đã tử tự đi theo Trương Tử Hùng.
Kế hoạch của An Trác vô tình đã làm một lúc chết hai mạng người. Sự việc của An Trác sau khi cảnh sát tìm thấy chiếc khăn mùi xoa đã đến nhà riêng của ông ta. An Trác vừa mất con ông ta không thể nào chịu cảnh ngồi tù nên đã đến nhờ vả anh trai mình cưu giúp cũng chính vì thế mà ông ta được tự do cho đến giờ phút này.
An Trạch một mình tìm đến Tả Diên Nghi:
"Trương phu nhân, mong bà có thể rộng lượng tha thứ."
Tả Diên Nghi nỗi đau vì mất con chưa nguôi ngoai, sao có thể tha thứ cho việc làm điên khùng của An Trác, vì con gái ông ta không có được người đàn ông mình yêu mà một tay đã lấy đi hai mạng người, sao có thể.
"Người tôi muốn gặp là em trai ông."
An Trạch nói:
"Vụ án đã được phán quyết, Trương phu nhân hà tất gì phải như vậy?"
An Trạch cứ nghĩ làm thế này là đang giúp em trai mình đồng thời cũng đang bảo vệ con gái mình nhưng ông không thể nào ngờ được là tất cả mọi chuyện An Kỳ đã một mình phải gánh chịu, mặc dù bản thân cô cũng là nạn nhân trong kế hoạch của An Trác.