Tổng Tài, Tổng Tài! Tôi Đến Bắt Ngài Đây

Chương 93



Gia đình.

Từng người sinh ra và lớn lên cùng nhau, cùng chung một mái ấm, chung một hạnh phúc hay là cùng chung một dòng máu. Là nơi mà con người ta có thể rũ bỏ được mọi mệt nhọc, từ những chuyện nhỏ nhặt chỉ khi nhìn thấy gia đình được đoàn tụ, hạnh phúc thì tất cả những thứ khác không còn quan trọng.

Dù nói nhà họ An có quyền có thể, trên thương trường cũng không hẳn phải cúi đầu trước một thế lực nào khác nhưng khi được trở về với ngôi nhà chung thì không còn là mối đe dọa tới các công ty lớn nhỏ. Làm sai, có lỗi thì phải sửa kể cả với bất kỳ ai. An Trạch ông đã sai lầm ngay trong chính suy nghĩ của mình, vô tình đẩy gia đình vào mức đường này. Lần này, cho dù ôn ta có phản đối hay làm trò gì đi chăng nữa ông cũng phải làm bằng mọi cách để ông ta nhận lỗi, chấp nhận hình phạt.

"Ba, con muốn ba kể toàn bộ mọi kế hoạch của chú cho con." An Kỳ nói.

An Trạch cũng không giấu diếm gì thêm nữa, nói thật trừ lần ông ta đến tìm để xin mình cứu giúp thì An Trạch cũng không nắm được hoàn toàn mọi sự việc, An Trác là một người kín miệng, mọi hành tung của ông ta đặc biệt kín như bưng, không phải ai muốn biết cũng được. Nhưng có một chuyện cũng chỉ có một mình ông biết.

Lần đó An Trác còn bắt tay với Từ Khởi Minh.

An Trạch đem những gì ông biết đều nói cho An Kỳ, bao gồm chuyện có liên quan tới Từ Khởi Minh. Nghe xong, An Kỳ có chút khó hiểu, rõ ràng Tả Diên Nghi có nói kế hoạch này cũng chỉ có một mình An Trác tham gia vậy mà bây giờ lại có xuất hiện một Từ Khởi Minh, chuyện này cũng quá kỳ lạ rồi. Bọn họ trong tập đoàn đều là ở cùng phe cánh với nhau vậy mà ra ngoài mối quan hệ lại không đơn giản như vậy.

"Chuyện này là một mình ba biết sao?" An Kỳ như không tin mà hỏi ông.

Lần đó, An Trác đến tìm ông để muốn xin đừng đưa ông ta vào tù, trong lúc nói chuyện điện thoại không ngừng reo, rất nhiều lần ông ta không nghe máy mà nó reo nhiều đến mức khiến một người luôn có vẻ ngoài điềm tĩnh như ông ta cũng phải bật thốt:

"Mẹ kiếp, gọi quái gì lắm thế."

Dù ông ta cũng rất nhanh tắt nguồn điện thoại nhưng thoáng qua ông cũng nhìn thấy được tên người gọi hiển thị.

Từ Khởi Minh.

Đương nhiên cũng không phải vì mấy chục cuộc gọi đến của Từ Khỏi Minh mà ông lại kết luận như vậy. Nhưng lúc đó quả thật không thể loại bỏ sự nghi ngờ của ông với việc cổ đông Từ có liên quan tới An Trác ngoài công việc. Sau khi ông ta nhận được chấp thuận của An Trạch thì không biết là do vui mừng hay cáu giận mà chỉ khi ra đến cửa nhà ông ta đã bắt máy lên gọi cho Từ Khởi Minh:

"Có chuyện gì?"

Đầu dây bên kia như nói gì đó, ngay lập tức An Trác cáu gắt âm lượng có hơi cao:

"Khốn nạn Từ Khởi Minh, kế hoạch thuận lợi như vậy mà lạ bị ông làm hỏng."

Sau khi nói qua vài lời trong điện thoại, An Trác tức giận đá một cước vào tường rồi mới quay đi. Hành động của ông ta quả thức rất khác so vói ngày thường, dù có bị lên gọi để điều tra nhưng cũng không cần đến mức tức giận như vậy, An Trạch lên cho người đi tìm hiểu.

Khi đó Từ Khởi Minh là do một tay An Trác đưa vào Thương Thịnh, bảo sao quan hệ hai người lại khác thường như vậy. Dù không chắc chắn cái "kế hoạch" lúc đó hai người bọn họ nói với nhau là gì nhưng An Trạch nghĩ mọi chuyện không đơn giản như vậy, quả nhiên ông ta rất cảnh giác người của ông phái đi điều tra cũng không lấy được thông tin gì.

"Hai người bọn họ có chung một mối của kế hoạch, liệu khi nào có liên quan đến cái chết của Trương Tử Hùng?"

Nghe ba mình hỏi vậy, An Kỳ thực là cũng không dám chắc, trong tay hiện giờ cũng không có băng chức buộc tội ông ta, chỉ dựa vào một vài lời như vậy cũng không thể coi là bằng chứng được.

"Con muốn lật lại điều tra, lẽ nào đã có chứng cứ?"

Nhớ lại vừa rồi An kỳ có nói là sẽ lật lại vụ án này, ông liền hỏi.

Từ trong tíu xách, An kỳ rút ra một túi ni lông trong đó có đựng chiếc khăn của An Trác. Đây là do Tả Dật dưa cho cô, lúc vừa mới đứng trước cửa, anh có đưa cô giữ cái này. Nhận thấy thứ mà cô đang cầm trong tay, hai người họ ngẩn người:

"Đây chẳng phải là chiếc khăn đã mất của chú con hay sao? Sao giờ lại ở trong tay con?" Gia Nguyệt hỏi cô.

"Là Tả Dật đưa con."

Câu trả lời của cô khiến cho hai người lại có một phen bàng hoàng.

Liên quan gì đến con cháu họ Tả.

Nhận thấy được sự nghi hoặc của ba mẹ, An Kỳ từ từ nói ra toàn bộ cuộc trò chuyện của cô tại dinh thự của Tả Diên Nghi.

"Không ngờ ông ta lại mang theo rồi đánh rơi nó." An Trạch nói.

Đến vậy phải thấy được chiếc khăn này đối với An Trác quý giá đến nhường nào khi ngay lúc thực hiện kế hoạch mà ông ta cũng đem theo người. Ông ta chắc chắn sẽ không ngờ đến món đồ mà ông ta xem là bảo bối này lại chính là bằng chứng để buộc tội.

Ông ta sẽ có phản ứng như thế nào.

Bây giờ việc họ cần phải làm là làm thế nào để có được bằng chứng chứng minh Từ Khởi Minh có liên quan tới kế hoạch của An Trác, nghe ông kể cô có thể biết được rằng kế hoạch đó hẳn là rất quan trọng đối với ông ta, tính An Trác lại cẩn thận dù sao người cũng là tự tay mình đưa tới, sẽ có đôi phần tin tưởng mà giao phó. Về chuyện này e là cô phải trực tiếp đi gặp Từ Khởi Minh một lần mới được.

"Con với con nhà họ Tả, là chính thức?" Bất chợt Gia Nguyệt hỏi cô câu này.

An Kỳ có hơi ngạc nhiên, cô nghĩ điều này lẽ ra phải ba là người hỏi cô mới đúng, không ngờ lại là mẹ mình. Nhưng cũng không lâu mà cô thông suốt, bà cũng không phải là không biết chuyện gia đình minh với nhà bên đó, cũng xuất phát từ tình yêu thương mẫu tử mà bà có lo lắng cho cô, dù sao cô cũng đã một lần vì tỉnh cảm mà phải trải qua nhiều thương tổn như vậy.

An Kỳ nắm lấy tay bà, trấn an:

"Vâng, bọn con chính thức quen nhau. Mẹ yên tâm, chuyện đó sẽ không xảy ra lần nữa đâu."

Điều này không hẳn là cô nói để vỗ về Gia Nguyệt. Cô tin tưởng anh, lại càng tin tưởng tình yêu của anh dành cho cô. Phải biết một người cao ngạo như Tả Dật lại chủ động tỏ tình với cô, việc làm đó nếu bình thường sẽ chắc chắn không có chuyện đó xảy ra vậy thì hẳn lúc đấy anh đã có ý với cô. Lại nói, khi ba mẹ anh chất vấn cô, anh là người đứng ra bảo vệ cho cô, lúc nào cũng nắm chặt lấy bà tay cô dfu cho có trả thù đi chăng nữa nhưng chí ít cũng không thể làm lố như vậy. Những thứ đó có thể chứng minh tình cảm của bọn họ là hoàn toàn nghiêm túc.

Gia Nguyệt nghe con gái nói vậy cũng yên tầm về phần Tả Dật, thế còn ba mẹ bên đó thì sao, họ chắc chắn là sẽ không chấp nhận chuyện này.

"Vậy, hai bác bên đó thế nào?"

An Kỳ chợt im lặng, giờ đây chứng ngại mà bọn họ gặp phải không còn là Tả Diên Nghi mà là chính cha mẹ anh.

"Giờ hai bác cũng không chấp nhận chuyện này, nhưng bọn con sẽ cố gắng để thuyết phục được họ."

Thuyết phục? Nói nghe có vẻ dễ dàng nhưng chỉ cần một mình Tả Nghiêm thôi cũng đã quá đủ rồi. Sẽ phải thuyết phục kiểu gì?

Với chuyện tình cảm của họ, dù cho An kỳ không liên quan tới cái chết của Trương Tử Hùng, nhưng sự thật rằng chính nhà họ An cô đẫ gây nên sự việc đó. Bất kể là An Trác hay là ai đi chăng nữa thì cũng không thể phủ nhận sự thật này được. Liệu đến hi biết được sự thật, hia người họ có chịu mở lòng cho cô và Tả Dật?

Sự việc mà người lớn gây ra nhưng lại bắt đời sau bọn cô đây phải chịu trách nhiệm, giới giàu sang không có hóa nhoáng như người ngoài nhìn vào.