Xe nhanh chóng dừng lại cũng tại một dinh thự to lớn phía trước, An Kỳ ngồi trong xe hướng mắt nhìn qua cửa kính. So với dinh thự Tả Diên Nghi thì nơi này phải rộng lớn hơn rất nhiều, chỉ cần nhìn cánh cổng to sừng sừng trước mắt cũng đủ hiểu. Dinh thự của nhà họ Tả quả nhiên không làm người ta thất vọng. Tả Dật đã xuống xe trước, đi vòng đến trước đầu xe mở cửa cho An Kỳ.
Vừa mới bước ra khỏi xe, An Kỳ và Tả Dật đã tay nắn tay mà tiến về phía cánh cổng cao lớn kia. Thấy cả hai tiến tới, người gác cổng đứng đó vội vàng mở cửa:
"Thiếu gia, cậu đã về."
Nói xong người đó đánh mắt nhìn qua An Kỳ. Người gác cổng cho nhà họ Tả là một người đàn ông đã 50 tuổi, khi nhìn thấy bên cạnh anh xuất hiện một người phụ nữ thì vô cùng ngạc nhiên, đây là lần đầu ông thấy Tả Dật thân mật với một người phụ nữ, lại còn dẫn về nhà. Khi ánh mắt chiếu xuống cánh tay đang nắm chặt của hai người thì như không tin vào mắt mình.
Còn chưa kịp mở lời thì anh đã dẫn người vào bên trong từ lúc nào. Đây là lần đầu tiên cô bước chân vào nhà họ Tả, dù biết tiếng tăm của nhà họ Tả nhưng khi tận mắt nhìn thầy dinh thự này trong lòng cũng khong khỏi cảm thái vài câu. Vừa bước vào đại sảnh hai người đã thấy là một người đàn ông đã đứng đó chờ họ:
"Thiếu gia, An tiểu thư."
Người này ấy thế mà lại biết cô, chắc là ba mẹ anh đã cho thông báo với mọi người trong nhà rằng hôm nay cô sẽ tới, đương nhiên ngoại trừ người gác cổng kia nếu không người đó đã không có biểu cảm như vậy.
"Đây là bác Trần, bác ấy làm quản gia ở đây cũng được 30 năm rồi." Tả Dật bên cạnh giói thiệu.
Bao sao người đó lại biết cô, An Kỳ thầm nghĩ. Tính đi tính lại thì vị quản lý này là hơn tuổi ba cô, nhìn thoáng thì ông cũng đã phải hơn 60 rồi. Có lẽ ngoài ba mẹ ra thì Tả Dật quan hệ với bác Trần rất thân cận.
"Bác Trần, chào bác."
An Kỳ mỉm cười với ông. Bác Trần mỉm cười gật đầu rồi nói:
"Ông bà chủ đang đợi thiếu gia và An tiểu thư bên trong."
Tả Dật nhìn ông gật đầu rồi dắt tay An kỳ vào trong. Quả nhiên khi hai người họ vừa bước vào đã thấy Tả Nghiêm và Hàn Tử Kỳ ngồi chờ họ ở đó. Thấy họ tới, Tả Nghiêm lạnh giọng:
"Ngồi đi."
Tả Dật kéo An kỳ ngồi cạnh anh, hình ảnh đó đập vào mắt hai vị trưởng bối ngồi đó không khỏi không thoải mái. Tả Nghiêm nói:
"Anh sợ ba làm gì con bé sao?"
"Không có." Tả Dật trả lời.
Trước mặt hai người là hai tách trà mà người làm vừa mời rót mang vào. Hàn Tử Kỳ nhìn cô lúc này mới lên tiếng:
"An tiểu thư, cô thấy trong người khỏe hơn chưa?"
Dù sao bà cũng đã từng là y tá, nhìn sắc mặt của An Kỳ lúc này bà chắc là cô đã bình phục không ít. Nhưng dù sao người cũng là do mình mời tới vẫn nên hỏi thăm thì hơn.
An Kỳ mỉm cười nhìn bà, khách sáo nói:
"Cháu đỡ hơn rồi, cảm ơn Tả phu nhân quan tâm."
Hàn Tử Kỳ nghe vậy thì nói:
"Vậy thì tốt rồi."
Ánh mắt bà nhìn xuống cánh tay đang nắm chặt của cô với con trai, từ lúc vào đây hai người không buông tay lúc nào vẫn giữ tư thế nắm chặt như vậy. Bản thân là mẹ, nếu như không phải vì chuyện giữa hai nhà thì bà đối với cảnh tượng này vui mừng khôn siết, con trai bà đã tìm được người thương rồi. Nghĩ vậy Hàn Tử Kỳ không khỏi phiền lòng.
"Nghe bác gái nói, sáng nay hai đứa quậy tung dinh thự của người ta." Tả nghiêm nói.
Bà ta quả nhiên đã gọi tới.
"Trước sau gì cũng gặp mặt nói chuyện, chi bằng gặp sớm thì hơn." Tả Dật nhàn hạt nói.
Tả Nghiêm hừ lạnh một tiếng:
"Con biết rõ bác gái con với An tiểu thư có thù oán, con đưa người ta tới làm gì."
An Kỳ bên cạnh nghe vậy, không để Tả Dật lên tiếng liền nói:
"Bác Tả, là cháu bảo anh ấy đưa cháu tới."
Tả Nghiêm nghe vậy liền nhíu mày, con trai ông thì thôi đi nhưng đây người chủ động lại là người con gái ngồi cạnh nó không khiến ông khỏi suy nghĩ. An Kỳ tiếp tục:
"Cháu muốn anh ấy đưa cháu tới đó là để nói rõ ràng mọi chuyện."
Rõ ràng mọi chuyện? Cô nói như vậy làm cho hai người lớn trước mắt không khỏi khó hiểu.
"Cô ấy nhớ lại hết mọi chuyện rồi." Tả Dật lên tiếng giải tích hộ cho hai người.
Tả Nghiêm và Hàn Tử Kỳ ngạc nhiên, chuyện cô mất trí nhớ ấy vậy mà lại là sự thật. Theo đúng như cô nói, vậy có phải có chuyện gì mà bọn họ chưa biết.
"An tiểu thư, cô có thể nói rõ ràng cho chúng tôi nghe được không?" Hàn Tử Kỳ sốt ruột lên tiếng.
An Kỳ liền kể lại cho họ nghe toàn bộ cuộc hội thoại giữa ba người. Không khí trong phòng sau khi cô kể xong bỗng trở nên yên lặng, những gì cô vùa nói giống như một cây gậy đập thẳng xuống di thự nà họ Tả, sắc mặt của vị trưởng bối đối diện chợt thay đổi.
Nhưng An Kỳ biết rõ một chuyện, dù sự thật có như thế nào thì cũng không thể phụ nhận một việc là nhà họ An đã giết chết Trương Tử Hùng, chỉ là người làm ra chuyện đó không phải là An Kỳ như họ từng nghĩ, cô là bị oan, đang là từ nạn nhân bỗng chốc lại thành hung thủ giết người.
"Hai đứa có bằng chứng là chính ông ta giết chết Tử Hùng không?" Hàn Tử Kỳ bỗng lên tiếng.
Lời nói cũng chỉ là lời nói, nếu như muốn hoàn toàn tin tưởng thì ít nhất cũng phải cho họ bằng chứng. An Kỳ cũng biết thế nào hai người cũng sẽ hỏi câu này, cô lấy tỏng túi ra chiếc khăn của An Trác được bảo quản trong túi để lên mặt bàn. Tả Nghiêm nhìn chiếc túi được đặt trên bàn, ông thầm cười lạnh đoán chắc rằng An Kỳ cũng biết bọn họ sẽ đòi bằng chứng nên đã chuẩn bị đâu vào đấy. Đương nhiên ông cũng không nghi ngờ ý của cô, cũng tin vật này không phải do cô tự tạo ra nếu không Tả Dật sau kho họ đề nghị muốn gặp mặt nói chuyện anh cũng đã không có ý kiến mà đưa thẳng người tới đây. Nhưng có một điều mà ông không chấp nhận, ông nhìn An kỳ nói:
"An tiểu thư, cô làm vậy không sợ là đang bán đứng ba mình và chú mình sao?"
An Kỳ cũng không vì câu đó của ông mà có biểu cảm gì khác, cô bình tỉnh nhìn ông nói:
"Bác Tả, đúng là cháu làm vậ là đang bán đứng hai người họ. Nhưng cũng vì họ là người thân của cháu mà cháu lại không dám nói."
Cháu không thể đi theo vết xe đổ của ba cô được, nếu chuyện phải làm thì cô bắt buộc phải chấp nhận cho dù là có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa.
Tả Nghiêm cười lạnh nhìn cô:
"Nói rất hay, cô đã chứng minh được bản thân mình trong rồi. Nhưng cô nên nhớ một điều, nhà họ An các người cũng không thể thoát tội."
Điều mà ông nói là đúng, bản thân cô không có liên quan tới cái chết của Trương Tử Hùng nhưng An Trác ông ta cũng lại người họ An, dù người không phải là cô giết đi chăng nữa những cũng không thể phủ nhận điều đó.
"Cháu biết điều này, càng biết dù có nói ra cũng không thể xóa bỏ được mối thù hận giữa hai nhà. Nhưng cái gì nên nói cháu bắt buộc phải nói dù có liên quan đến cháu hay ba cháu đi chăng nữa."
tả Nghiêm không chút cảm xúc nhìn cô, bỗng hỏi một câu:
"Vậy cô đã kể lại cho ba mình hay chưa? Liệu ông ta có chấp nhận được sự thật này hay không?"
An Kỳ lúc đó cũng không giấu diếm chuyện Tả Diên Nghi kể cho họ nghe là ba cô để bao che cho An Trác, đã tận dây cô cũng không muốn giấu điều gì nữa.