Tổng Tài Truy Thê: 36 Kế Chưa Đủ

Chương 144



Chương 144

Sự có mặt của tổng giám đốc Tiêu Khôn Hoằng khiến cho mọi người bất ngờ.

Lưu Cầm liền nhường lại vị trí chủ trì: “Tổng giám đốc, ngài đến thật đúng lúc, lần này quản lý Mạc tự mình quyết định, ảnh hưởng thực sự quá xấu”

Người đàn ông ngồi xuống, quần âu màu đen lộ ra một chút tất, ngón tay thon dài lật qua lật lại tập tài liệu, giọng nói lạnh nhạt : “Nói đi, lý do cô lại làm như vậy?”

Tiêu Khôn Hoằng ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt đen như mực.

Thi Nhân đứng thẳng lưng: “Hôm qua tôi có đến studio, nghệ sĩ mãi không thấy đâu, cũng không hề báo trước, cứ thế đợi đến tận trưa”

“Việc này người quản lý có giải thích với tôi rồi, cô Tô Cẩm Tú trong người không khoẻ, chắc là quên mất không nói, đây cũng không phải việc gì lớn, chúng ta cũng hợp tác nhiều lần rồi.”

“Lần này không phải lần đầu, hơn nữa tôi thấy đây không phải là vô tình mà là cố ý gây chuyện.”

Thi Nhân trong mắt ánh lên vẻ châm biếm, đưa ra một tập tài liệu: “Tôi đặc biệt điều tra qua quá trình hợp tác từ trước, vốn dĩ là việc của một ngày, chỉ vì cô Tô Cẩm Tú mà bị kéo dài thành 3 ngày, cứ như thế thì về sau tiến độ toàn quá trình sẽ bị giảm sâu.”

“Cô nói láo, sao tôi không nghe thấy ai nói trước kia cũng như thế này.”

Lưu Cầm có chút chột dạ.

Tài liệu bị trợ lý Tiêu đưa đến tay Tiêu Khôn Hoằng, anh ta căn bản không thèm đọc, sau đó bình thản nói : “Còn gì nữa?”

“Trước hết, nghệ sĩ không đến đúng giờ, cũng không báo trước, toàn bộ ê kíp phải chờ đợi, hoàn toàn không có tinh thần đạo đức nghề nghiệp. Thứ 2, chế độ của công ty bố trí 3 người đại diện hình ảnh, sắp xếp theo thứ tự trước sau cũng là để đề phòng xảy ra trường hợp như thế này. Do vậy, tôi đưa ra sự điều chỉnh cũng là theo chế độ hiện tại của công ty.” Thi Nhân nhìn Tiêu Khôn Hoằng : “Tôi làm thế hoàn toàn là vì bảo vệ lợi ích của công ty, tôi không làm sai.”

“Mạc Hồi, rõ ràng là ân oán cá nhân giữa cô và Tô Cẩm Tú. Hồi trước là do cùng mặc kiểu váy giống nhau, cô bị người ta vạch trần mặc hàng nhái, do đó cô ôm hận trong lòng, cố ý trả thù.”

Tiếng nói của Lưu Cầm rất lớn, gần như vang khắp phòng họp.

“Thứ nhất, tôi làm như vậy hoàn toàn không phải do ân oán cá nhân. Thứ 2, tôi và cô Tô Cẩm Tú không hề có ân oán cá nhân, chiếc váy đó là hàng thật hay hàng nhái không quan trọng.”

“Sao lại không quan trọng, cô là nhà thiết kế, mặc hàng nhái đã đành, bị phát hiện còn sống chết không chịu thừa nhận, chủ định báo thù. tổng giám đốc, tôi thấy quản lý Mạc không nên tiếp tục ở lại công ty nữa.”

Lưu Cầm trực tiếp muốn đuổi việc Mạc Hồi, vốn dĩ nghĩa sau này sẽ từ từ sẽ chỉnh đốn kẻ tiểu nhân này, không ngờ Lưu Cầm lại tự mình dâng lên điểm sơ hở.

Thi Nhân nói với giọng châm biếm: “Bởi vì chiếc váy Tô Cẩm Tú mặc trên người mới là hàng nhái.”

“Bớt khoác lác lại đi, làm sao Tô Cẩm Tú có thể mặc hàng nhái chứ, bạn gái của tổng giám đốc đấy, có thể mặc hàng nhái à?”

Lưu Cầm nhân tiện đặt một cái bẫy cho Tiêu Khôn Hoằng.

Không cần biết có phải là hàng nhái hay không, Tiêu Khôn Hoằng cũng không thể nhận là bạn gái mình mặc hàng nhái được mà.

Tuy nhiên, Tiêu Khôn Hoằng là người đàn ông bình thường ư, chắc chắn là không rồi.

Tiêu Khôn Hoằng chau mày : “Anh Tiêu, váy của Tô Cẩm Tú là do ai sắp xếp?”

“Là cô Tô Cẩm Tú tự mang đến, váy mà ê kíp của chúng ta chuẩn bị, cô ấy đều không thích.”

Trợ lý Tiêu vừa dứt lời, Lưu Cầm có lờ mờ có một dự cảm không tốt.

Tiêu Khôn Hoằng nhìn một lượt tất cả mọi người có mặt, ánh mắt dừng lại ở Thi Nhân: “Quản lý Mạc chỉ là tham gia một bữa tiệc, mặc một chiếc váy bản giới hạn để thể hiện phong thái, thế thì thà cô ấy đổi nghề, tiến vào giới giải trí còn hơn.”

Chiếc váy đó là do Hách Liên Thành tặng.

Anh chỉ nghĩ đến chuyện cô mặc váy do người đàn ông khác tặng, không ngăn nổi sự bực bội từ tận đáy lòng, lời nói cũng tự nhiên không khống chế được.

Thi Nhân cắn môi : “Đây là tự do cá nhân của tôi, ngược lại, bạn gái của tổng giám đốc mặc hàng nhái thì anh đối xử với phụ nữ cũng quá keo kiệt rồi.”

“Cô ta cũng không phải người phụ nữ của tôi, sao tôi phải hào phóng?”

Vài câu đối thoại giữa hai người đã bại lộ một chuyện – chiếc váy Tô Cẩm Tú mặc là hàng nhái.

Sự việc thay đổi quá nhanh mà, hơn nữa là lại tổng giám đốc tự mình thừa nhận – Quản lý Mạc mặc là hàng thật.

Không phải tổng giám đốc và Tô Cẩm Tú là một cặp à. Bây giờ mới thấy đúng là tin đồn nhảm.

Biểu cảm của Lưu Cầm có chút không nhịn được: “Không nói chiếc váy là thật hay giả, lần này quản lý Mạc đã vi phạm điều lệ quy định của công ty.”

Tô Cẩm Tú thực sự là đồ ngu ngốc, lại thực sự mặc hàng nhái, tự làm mất mặt chết đi được.

Ánh mắt của Tiêu Khôn Hoằng nhìn chăm chú về phía Thi Nhân: “Quản lý Mạc đã nắm rõ hợp đồng như thế, thế cô có nắm rõ quy chế quy định của công ty không?”

Thi Nhân: “Tôi xin chịu trách nhiệm”

“Vừa hay, theo quy chế quy định của công ty, quản lý Mạc phải tạm ngừng việc để tiến hành điều tra.”

Mắt Lưu Cầm loé sáng.

“Giám đốc Lưu, bà không phải là người quản lý của bộ phận nhân sự, bà không có quyền quyết định sự điều chuyển của nhân sự.”

Tiêu Khôn Hoằng thẳng thừng làm mất mặt Lưu Cầm, biểu cảm của anh còn có phần không vui, không ai dám lên tiếng.

Người đàn ông chau mày nói : “Việc nghệ sĩ không tuân theo quy định đã xảy ra lâu như thế, không ai báo cáo tình hình, làm công việc bị đình trệ, ai chịu trách nhiệm?”

Anh ta nhăn mày, giọng nói vừa sắc bén vừa dọa nạt.

Cả phòng họp im lặng như tờ.

Anh ta ném mạnh tập tài liệu lên bàn : “Trừ hết thành tích của những người phụ trách liên quan, sau này tôi không hy vọng nhìn thấy sự việc tương tự nữa, công ty chúng ta không phải công ty giải trí, nghệ sĩ đã ký hợp đồng thì phải theo đúng quy tắc để làm việc.”

Lưu Cầm thất sắc, nghiến răng trả lời : “Là do tôi sơ suất, lần sau chắc chắn sẽ không tái diễn như thế nữa”

Thi Nhân thở phào nhẹ nhõm.

“Còn về quản lý Mạc.”

Tiêu Khôn Hoằng chuyển chủ đề về phía cô, giọng nói theo kiểu công việc: “Rõ ràng cô có thể báo cáo tình hình, nhưng lại dùng cách tiêu cực để xử lý công việc, làm tổn lại danh tiếng của công ty, cũng trừ hết thành tích tháng này, đọc lại một lượt quy chế quy định của công ty, viết cho tôi một bản kết luận dài một nghìn chữ.”

“Tổng giám đốc, như vậy không công bằng.”

“Lời tôi nói chính là công bằng.”

Tiêu Khôn Hoằng nhìn chằm chằm vào Lưu Cầm : “Quản lý Mạc có công bù lại, còn nhà thiết kế Lưu có những việc tôi không nói không có nghĩa là tôi không biết.”

Việc này xem như đã giải quyết xong.

Lưu Cầm kể cả có không cam tâm cũng không dám nói gì trước mặt mọi người. Lần này xem như bại dưới tay tiện nhân Mạc Hồi, không ngờ cô còn chiêu này.

“Tan họp, quản lý Mạc ở lại.”

Thi Nhân nghe thấy lời anh ta nói, ngạc nhiên quay sang nhìn. Anh cúi đầu nhìn tập tài liệu: “Có vài chỉ tiết tôi cần hỏi thêm”

Thái độ nghiêm nghị làm việc của anh ta khiến cô không có lý do gì để từ chối.

Chỉ một lúc sau phòng họp đã chỉ còn hai người, trợ lý Tiêu đặc biệt giúp họ đóng cửa lại.

Không ai nói gì, Thi Nhân mím môi : “Tổng giám đốc Tiêu, anh cần hỏi gì?”

“Chiếc váy đó đúng là của Hách Liên Thành tặng à?”

Giọng anh ta có chút ghen tuông.

Thi Nhân trả lời dứt khoát: “Đúng”

“Chiếc váy hở hàng như vậy mà anh ta cũng tặng, anh ta chẳng hề tôn trọng cô, trong mắt anh ta, cô và những người con gái bình thường khác chẳng có gì khác biệt”

Tiêu Khôn Hoằng không tiếc công bôi nhọ Hách Liên Thành.

“Tôi vốn dĩ là một người con gái bình thường, tổng giám đốc Tiêu, nếu không có việc gì khác, tôi xin phép đi trước.”

Thi Nhân không muốn nhìn thấy anh, người đàn ông đáng ghét này nữa.

“Đứng lại, sự việc lần nay tôi đã giúp cô che đậy, lần sau làm gì cũng phải suy nghĩ kỹ, đừng kích động.”

“Tổng giám đốc Tiêu đã nghĩ rằng tôi làm sai, tốt hơn hết cứ sa thải tôi đi.”

Dù sao thì cô cũng không muốn làm tiếp.

“Bực bội chuyện gì vậy, chuyện Tô Cẩm Tú, tôi sẽ xử lí, chắc chắn giúp cô trút giận.”

“Tôi làm gì có tư cách để anh giúp tôi trút giận, tuy nhiên trừng phạt tôi thì được, nhưng ê kíp chụp hình sau này phải nghe theo lệnh của tôi, có thể không phạt họ được không?”

Tiêu Khôn Hoằng vui vẻ : “Được, nhưng tôi có một điều kiện.”

“Điều kiện gì?”

Ánh mắt Thi Nhân đầy vẻ cảnh giác.

— QUẢNG CÁO —