Tổng Tài Truy Thê: 36 Kế Chưa Đủ

Chương 20



Chương 20

Trong tầng hầm tối tăm, đôi mắt hạnh của Thi Nhân phản chiếu bóng dáng Tiêu Khôn Hoằng. Anh ta từ trên cao nhìn xuống cô: “Cùng tôi ngủ một lần, tôi sẽ tha cho cô, thế nào?”

Ngọn lửa hy vọng trong mắt Thi Nhân lập tức tắt ngóm. Cô khuất nhục cắn môi, biết ngay anh ta sẽ không tốt bụng mà. Hầu ngủ ư? Anh ta coi mình là gì? Là đồ chơi sao? Tất cả mọi người đều coi cô là đồ vật, chưa từng có ai coi cô là con người. Cô cũng có lòng tự tôn, có kiêu ngạo của mình! Cô không nợ bất cứ ai, tại sao mọi người đều muốn sỉ nhục cô?

Thi Nhân lạnh lùng hất tay anh ta: “Tôi từ chối.”

“Đây là lần thứ hai cô từ chối tôi. Ai cho cô dũng khí hả?” Tiêu Khôn Hoằng kéo cô vào lòng: “Thừa dịp tôi còn muốn chơi trò này với cô, tốt nhất cô nên thức thời một chút, không thì cô cho rằng tôi ngủ cô mà còn cần hỏi thăm cô sao?”

Anh ta thô lỗ luồn tay vào áo Thi Nhân, sắc mặt cô trắng bệch vì tức giận: “Thả tôi ra!”

“Còn dám chống cự à? Xem ra trước kia tôi quá nhân từ với cô nên cô đã quên mất ai mới là chủ nhân của cô, quên mất giá trị của cô chỉ là hầu hạ tôi để tôi trút giận thôi.”

“Tiêu Khôn Hoằng, anh điên rồi!”

Ánh mắt anh ta tối sầm, cúi đầu bịt môi cô: “Cho nên cô đừng mong rằng một kẻ điên sẽ nhân từ với cô.”

Cuối cùng lại được nhấm nháp đôi môi cô, không ngờ lại khiến anh không thể kiềm chế được, bản năng đòi hỏi càng nhiều, càng sâu hơn.

Tiêu Khôn Hoằng ôm chặt cô, nhéo cằm bắt cô phối hợp với mình. Quần áo Thi Nhân bị xé rách, mọi sự chống cự của cô đều yếu ớt đến đáng thương. Tầng hầm tối tăm, bóng tối như nhấn chìm cô, khiến cô không thể trốn thoát.

Cuối cùng Thi Nhân từ bỏ giãy dụa, nước mắt tuôn trào như nước lũ. Nhớ lại những gì mình đã phải trải qua trong khoảng thời gian này, cô lại không nhịn được gào khóc.

Cô quá đau buồn. Tại sao sau khi về nước, mọi chuyện lại đều thay đổi?

Tiêu Khôn Hoằng dừng động tác, cô gái trong lòng khóc đến nỗi nước mắt nước mũi chảy tứ tung, không phải là tình thú mà là thực sự khóc. Anh kìm nén khát vọng, tức giận nhìn cô: “Cô khóc cái gì? Tôi còn chưa làm thật đâu.”

“Hu hu hu..” Thi Nhân khóc đến mức tắt thở, tội nghiệp như một đứa trẻ.

Tiêu Khôn Hoằng mất hết nhẫn nại, tùy tay ném cô xuống giường: “Muốn khóc thì cút ra ngoài khóc, đừng làm bẩn tầng hầm của tôi.”

Thi Nhân khóc lớn, khóc hết mọi tủi nhục đã phải trải qua.

Tiêu Khôn Hoằng kìm nén cơn giận rời đi, dùng chăn che nơi xấu hổ trên người. Cô ả chết tiệt này chỉ biết quyến rũ mình thôi.

“Cậu ba, còn cần chuẩn bị đơn thỏa thuận ly hôn không?”

Tiêu Khôn Hoằng nhướng mày: “Tôi nói ly hôn khi nào? Tôi còn chưa chơi đủ đâu.”

Trợ lý nhìn thoáng qua nơi nào đó khác thường trên người ông chủ, đàn ông đều hiểu. Mặc dù Thi Nhân được đưa tới đây để chuộc tội, nhưng ai bảo cô có thể chữa khỏi bệnh của ông chủ làm gì.

Thi Nhân nhanh chóng được thả ra khỏi tầng hầm. Trừ ông cụ không vừa mắt cô, mọi chuyện dường như không hề thay đổi.

Buổi sáng, sau khi bị Tiêu Khôn Hoằng ném xuống, cô tự ngồi taxi đến công ty. Cô mua một phần bữa sáng lớn. Sau khi mang thai, lượng cơm của cô lớn hơn trước kia rất nhiều. Cô xoa bụng, khẽ thở dài, đứa bé này không thể giữ lại.

Cô hẹn phẫu thuật phá thai trên mạng, trong lòng tràn đầy chua xót. Bây giờ cô không có cách rời khỏi nhà họ Tiêu, chỉ có thể lén lút bỏ đứa bé này.

Lỡ bị phát hiện thì cô không thể tưởng tượng nổi hậu quả.

Tiêu Khôn Hoằng từng nói anh ta ghét nhất là bị người khác phản bội.

“Ê, đứng ngây ra đấy làm gì? Tổng giám đốc kêu cô qua đó một chuyến.” Thư ký trợ lý không khách khí với Thi Nhân, không coi cô là phu nhân tổng giám đốc. Trong mắt họ, Thi Nhân chỉ là một trò cười mà thôi.

Thi Nhân chỉnh đốn cảm xúc rồi vào văn phòng tổng giám đốc. Lúc cô bước vào, Tiêu Khôn Hoằng vẫn đang xem văn kiện. Khuôn mặt tuấn tú của anh ta vô cùng nghiêm túc, rất có phong thái của doanh nhân thành đạt. Thấy Tiêu Khôn Hoằng như vậy, Thi Nhân không khỏi sửng sốt, cô chưa bao giờ thấy anh ta trong dáng vẻ này.

Ngay sau đó, anh ta đã ngẩng đầu lên, nhíu mày nhìn cô: “Hôm nay cô đi làm với quầng thâm mắt như vậy hả?”

Thi Nhân sờ mặt mình. Hai ngày gần đây cô ngủ không ngon, tầng hầm vốn chẳng phải là nơi tốt lành gì.

“Nếu đến đây rồi thì ký tên đi.”

Trợ lý đưa cho Thi Nhân một phần văn kiện. Cô thấy rõ mấy chữ tiêu đề in lớn: Đơn thỏa thuận sau khi kết hôn.