Tổng Tài Truy Thê: 36 Kế Chưa Đủ

Chương 227



Chương 227

“Thật sự tỉnh rồi sao?”

Trên mặt Thi Nhân lộ ra vẻ vui mừng, cô vội vàng ném cây gậy xuống đất: “Thật ngại quá anh Đông Lăng, tôi phải đến bệnh viện một chuyến, lần sau chúng ta lại so tài có được không?”

“Ừm, được.” Mạc Đông Lăng thấy đáy mắt Thi Nhân tỏa sáng, người đàn ông được quan tâm kia thật sự rất may mắn.

Thi Nhân đi hai ba bước đến bên cạnh chiếc ghế, Mạc Tử Tây đang chơi game, ba đứa bé đã ngủ rồi.

“Nữ thần, kết thúc rồi sao?”

“Anh ấy đã tỉnh, tôi phải đến bệnh viện xem thử.”

Mạc Tử Tây để điện thoại di động xuống: “Thật sự tình rồi à? Vậy chúc mừng nữ thần nhé.”

Trong khoảng thời gian này, cô ấy luôn nhìn thấy nữ thần bôn ba mệt nhọc, cô ấy cũng đau lòng thay Thi Nhân.

Tình huống của nhà họ Tiêu khá rối rắm, thật sự không thích hợp để nữ thần xen vào, nhưng một người ngoài như cô ấy cũng không thể nói gì.

Hi vọng Tiêu Khôn Hoằng sớm tình lại, sau đó đối xử tốt với nữ thần một chút, không thì cô ấy sẽ không bỏ qua cho Tiêu Khôn Hoằng.

“Cảm ơn, hôm nay cũng cám ơn Tử Tây nhé, sau này có cơ hội lại mời em ăn cơm.”

Thật ra Thi Nhân rất cảm động.

Nếu như không phải có Mạc Tử Tây hỗ trợ, cô vốn không có có cơ hội tiếp cận Mạc Đông Lăng. Mặc dù trong khoảng thời gian này cô có chút luống cuống tay chân, nhưng người bên cạnh vẫn luôn giúp đỡ chính mình.

“Đây đều là chuyện nhỏ, nữ thần cứ đi trước đã.”

Ba đứa bé mơ màng mở mắt ra, còn chưa lấy lại tinh thần đã bị vệ sĩ ôm rời đi.

Mạc Đông Lăng cũng cảm thấy không có gì, anh ta trực tiếp đi tới nghỉ ngơi.

“Anh cả, hôm nay anh cảm thấy thế nào?”

Mạc Đông Lăng lạnh lùng liếc sang: “Là em đề xuất cách làm này cho cô ấy sao?”

“Khụ khụ, anh nói lung gì vậy, tốt xấu gì anh cũng là anh trai ruột của em, làm sao em có thể “bắt cá hai tay” đây. Nữ thần của em rất ưu tú, không còn cách nào cả.”

Mạc Đông Lăng hừ lạnh một tiếng, anh ta không tin.

Người bình thường không dám thắng mình, bọn họ đều im hơi lặng tiếng đến nịnh nọt mình. Nếu như không phải con bé Mạc Tử Tây này nghĩ kế, làm sao Thi Nhân không nể mặt mình như vậy được?

“Anh cả, tại sao bỗng nhiên ba đứa bé lại ở phòng ngủ trên lầu hai của anh thế?” Mạc Tử Tây vẫn cảm thấy không đúng lắm.

Làm sao có thể chơi trốn tìm đến lầu hai, mấy người vệ sĩ kia của anh trai đều ngồi không sao? Bọn họ đều biết anh trai không thích bộ dáng mấy đứa trẻ la hét ầm î mà.

Cô ấy luôn cảm thấy bên trong có chuyện gì đó.

Mạc Đông Lăng dừng lại uống một ngụm trà.

Lúc anh ta nghĩ tới bé Bánh Bao, khóe miệng anh ta hơi cong lên: “Ba đứa bé kia rất đáng yêu.”

“Anh cả, anh vẫn chưa trả lời vấn đề của em đấy.”

“Những thứ này không quan trọng.”

Mạc Đông Lăng né tránh vấn đề này, dù sao ba đứa bé đều không vạch trần mình, anh ta cũng cần phải tuân thủ lời hứa giữ bí mật thay ba đứa bé.

Anh ta là một người lớn, chẳng lẽ còn không thể giữ bí mật sao?

Mạc Tử Tây thấy không thể hỏi được, cô ấy chu mỏ một cái nói: “Thần bí vậy, nhất định là có chuyện nè.”

Vừa rồi cô ấy hỏi ba đứa bé, bộ dáng bọn họ cũng ấp úng, dù sao cũng không nói rõ ràng.

Mạc Đông Lăng đặt chén trà xuống: “Đúng rồi, anh muốn hỏi em một chuyện, nhật bình trên người cô bé kia là Thi Nhân tự may à?”

“Đúng thế, tay nghề của nữ thần khá khéo léo, đây là tay nghề gia truyền đó.”

Gia truyền ư?

Trong mắt Mạc Đông Lăng hiện lên suy nghĩ sâu xa: “Em có cảm thấy cô bé mặc áo dài cách tân hôm nay nhìn rất quen mắt không?”

“Em biết, màu sắc đó là em chọn cho nữ thần. Thật ra không chỉ đứa bé có, em cũng chọn cho nữ thần và em một bộ. Lúc nữ thần làm cũng thuận tiện làm cho em luôn.”

Bỗng nhiên vẻ mặt của Mạc Tử Tây trở nên hoảng hốt: “Anh nói hôm mừng thọ ông nội, chúng ta mặc bộ quần áo này xuất hiện, ông nội có cảm động không?”

Ánh sáng ở đáy mắt của Mạc Đông Lăng dần dần biến mất, hóa ra là Mạc Tử Tây chọn.

Mời vữa nãy anh ta còn đang suy đoán, làm sao lại có chuyện trùng hợp như vậy.

Anh ta lấy điện thoại di động ra, ấn nửa ngày mới ấn mở được tấm hình, chính xác là một tấm hình cũ.

Trong tấm hình cũ có một bé gái nhỏ tuổi cũng mặc áo nhật bình màu này.

Từ bộ dáng xem ra, tuổi tác không chênh lệch lắm so với bé Bánh Bao vừa rồi.

Mạc Đông Lăng dùng ngón tay vuốt ve trên đó mấy lần, có lẽ trên thế giới này thật sự có chuyện trùng hợp như vậy, sẽ có hai người giống nhau như đúc, nhưng bọn họ không có bất kỳ quan hệ máu mủ nào.

Anh em hai người không ai nói tiếp.

Bầu không khí trở nên yên lặng.

Mạc Đông Lăng mở miệng nói: “Em chuẩn bị tiệc mừng thọ thế nào rồi?”

“Chuyện này cần phải xem khi nào nữ thần có thời gian, trong khoảng thời gian này cô ấy ốc còn không mang nồi mình ốc. Em cũng không nhắc đến chuyện này, nhưng hẳn sẽ kịp thôi. Em tin tưởng nữ thần.”

“Em tin tưởng cô ấy thế à?”

“Ừm, đúng vậy. Hay anh mở thằng cho em một cửa sau đi, anh đưa hạng mục cho Tập đoàn Quang Viễn không được sao? Em cảm thấy Tiêu Khôn Hoằng rất có năng lực.”

Mạc Đông Lăng nhíu mày: “Nếu như anh ta trở nên mạnh mẽ rồi, vậy nhà họ Mạc chúng ta sẽ bị hạn chế phát triển trong nước.”

Tiêu Khôn Hoằng rất có năng lực.

Có thể cũng là một mối uy hiếp, cách làm của anh ta trước sau như một, xưa nay sẽ không bồi dưỡng cho mình một kẻ thù.

Mạc Tử Tây liếc mắt: “Anh trai, làm sao anh lại không có tình người như thế!”

“Nếu như anh có tình người, hiện tại nhà họ Mạc sớm đã bị những người kia xâu xé, em còn có cuộc sống của con gái nhà giàu sao?”

Mạc Tử Tây không nói chuyện.

Cô ấy nhớ tới khoảng thời gian nhà họ Mạc trải qua rung chuyển là do anh trai chống đỡ, nếu không nhà họ Mạc đã sụp đổ từ lâu.

Không phải cô ấy không hiều đạo lý này.

“Nếu như cô ấy chuẩn bị tiệc mừng thọ có thể làm ông nội vui mừng, anh có suy tính một chút.”

“Không phải anh hai tìm được thế hệ sau của bà cô nhỏ à? Làm sao, cô ấy cũng không có tài năng hả?”

Mạc Đông Lăng nhắm mắt lại: “Kém chút.”

Chí ít so với Thi Nhân cũng kém xa.

Chiếc xe nhanh chóng chạy trên đường.

Ba đứa bé không ngủ tiếp, bọn họ cũng biết cha đã tỉnh, đáy mắt lộ ra nét mặt vui mừng, cuối cùng cha cũng tỉnh dậy rồi.

Bé Bánh Bao vui mừng vỗ tay: “Mẹ, cái váy này đại diện cho vận may, mẹ xem hôm nay con mặc cái váy này thì cha đã tỉnh lại.” “Đúng vậy. Con là ngôi sao may mắn của chúng ta.”

Thi Nhân sờ đầu đứa bé, tâm trạng của cô không khỏi phấn khởi lên.

Rõ ràng chỉ có mấy mười phút, nhưng đối với Thi Nhân mà nói lại dài dằng dặc. Cho tới bây giờ cô không nghĩ tới mình có thể nhớ mong một người, có thể muốn gặp một người đến như vậy.

Tiêu Khôn Hoằng, cuối cùng anh đã tỉnh lại.

Cho tới bây giờ anh chưa từng để người bên cạnh thất vọng.

Chiếc xe chạy đến bệnh viện.

Nhưng Thi Nhân vừa mới xuống xe đã bị phóng viên bao vây.

“Cô Nhân, bây giờ tình huống cơ thể của Tổng giám đốc Khôn Hoằng thế nào,

cô có thể tiết lộ vài ba câu không?” “Cô Nhân, nghe nói Tổng giám đốc Khôn Hoằng đã để lại tất cả gia sản cho cô, cô có muốn nói gì về chuyện này không?”

“Cô Nhân, giữa cô và Tổng giám đốc Khôn Hoằng xảy ra chuyện gì, tại sao anh ấy lại để lại hết tất cả gia sản cho cô, hơn nữa còn ký tên chuyển nhượng cổ phần cho Tiêu Vinh. Không phải ở trong đó có vấn đề gì chứ?”

Thi Nhân che chở đứa trẻ theo bản năng, gương mặt lạnh lùng của cô vẫn không nói chuyện.

Bỗng nhiên có một phóng viên lớn tiếng nói: “Cô Nhân, cô tránh mà không gặp có phải là đang chột dạ không?”

Không khí lập tức yên tĩnh lại.

Thi Nhân đầy đứa bé lên người vệ sĩ: “Mau dẫn bọn nhỏ vào.”

Cô đứng ở trước mặt ống kính của phóng viên nhìn nét mặt của những người này, trong đó khẳng định có người của Tiêu Vinh.

Cô sửa sang lại tâm trạng mới mở miệng: “Cảm ơn mọi người quan tâm tình huống cơ thể của Tiêu Khôn Hoằng, qua mấy ngày nữa chúng tôi sẽ tổ chức buổi họp báo, con bây giờ làm phiền mọi người tạm thời đừng quấy rầy chúng tôi.”