Tổng Tài Truy Thê: 36 Kế Chưa Đủ

Chương 248



Chương 248

Thi Nhân nghĩ đến khả năng này, khóe miệng không khỏi nhếch lên.

Nàng đưa tay chậm rãi đặt ở trên mặt, sờ lên khóe miệng, trong mắt mang theo ý cười.

Có thể đó là sự thật.

Thích và rung động, nghĩa là khi nghĩ đến ai đó, bạn vô thức vui mừng, không tại sao cả, không vì bất cứ lý do gì.

Thi Nhân dỗ con ngủ rồi lặng lẽ ra khỏi phòng.

Ở cuối hành lang, dường như có tiếng đối thoại.

Thi Nhân đi xung quanh, đi thẳng đến cuối hành lang, và thấy trợ lý Tiêu vẫn ở đây.

“Phu nhân, tại sao bà lại ở đây?”

Trợ lý Tiêu vốn không nhịn được định cứng rắn, không ngờ Thi Nhân lại đi qua, nếu để cậu chủ biết thì thật khổ.

Công việc không thuận lợi!

Sau khi nghe thấy tiếng nói, lão quản gia lập tức định thần, vội vàng nói: “Thi Nhân, tôi có chuyện muốn nói với cô.”

“Nếu cô muốn mang đứa trẻ đi, tôi khuyên cô nên kín miệng.”

Thi Nhân trực tiếp cắt ngang lời của lão quản gia: “Có cần tôi nhắc nhở không, mấy tháng ông đến công ty tìm tôi và làm nhục tôi ở nơi công cộng, nói tôi đừng cố gắng vào cửa nhà họ Tiêu, và đừng cố đưa ba đứa trẻ vào nhà họ Tiêu. Ông quên rồi sao? “

Tất nhiên tôi không quên.

Lão quản gia suýt chút nữa không đứng vững, bây giờ ông ta đã nhớ lại.

Lúc đầu dường như có chuyện như vậy, ông ta nhanh chóng giải thích: “Nhưng chúng tôi không biết đứa trẻ đó là con của ai. Nếu biết thì chúng tôi không bao giờ làm như thế.”

“Nhà họ Tiêu là nơi ăn thịt người, ai muốn đến chứ?”

Thi Nhân dửng dưng nói: “Tôi đã thề rằng nếu tôi mang ba đứa trẻ về nhà Tiêu, tôi sẽ chết không yên thân. Tôi sẽ không vi phạm lời thề của mình”.

Lão quản gia hoàn toàn tuyệt vọng, giơ tay che mặt.

Chuyện gì thế này?

Chuyện này ban đầu rõ ràng là một sự hiểu lầm, nhưng bây giờ sự hiểu lầm này không thể gỡ rối được nữa rồi.

Lão quản gia vẻ mặt tiếc nuối: “Tất cả đều là hiểu lầm. Ông chủ trước giờ cũng bị che mắt, ông ấy bị Tiêu Vinh lừa. Tất cả %3D đều là do con sói trắng ấy.”

“Ai làm chuyện gì cũng phải trả giá. Không phải chí có một câu hiểu lầm là có thể bỏ qua hết được.”

Thi Nhân không muốn nói thêm một lời nào nữa.

“Thi Nhân, nếu cô đồng ý đưa ba đứa trẻ đến gặp ông chủ, chỉ gặp thôi, tất cả tài sản thừa kế của nhà họ Tiêu sẽ để lại cho cô và ba đứa trẻ, được không? Ông chủ đã quyết định thay đổi di chúc, tôi nói thật đấy.”

Thi Nhân quay đầu lại: “Chuyện ba đứa nhỏ là con của Tiêu Khôn Hoằng, chuyện này sau khi ba đứa trẻ ra đời không lâu tôi đã biết. Nhưng tôi chưa từng nói ra, ông cho rằng tôi là vì sản nghiệp của nhà họ Tiêu sao?”

Lão quản gia ngây người, đương nhiên không phải.

Nhưng bây giờ bọn họ không còn cách nào khác, điều duy nhất có thể đưa ra chính là gia sản nhà họ Tiêu, những thứ trước đây ông ta coi trọng nhất, bây giờ đều không còn quan trọng như thế nữa.

Ít ra thì ông ta chưa bao giờ nghĩ mình sẽ dùng nó để nhìn ba đứa nhỏ.

Thi Nhân bỏ đi mà không quay lại.

Trợ lý Tiêu liếc mắt nhìn vệ sĩ: “Đưa ông ta đến nhà xe. Sau này đừng để ông ta đến nữa.”

Người quản gia già không còn sức chống cự, tự mình bỏ đi.

Ông ta cũng không biết phải giải quyết chuyện này như thế nào.

Ban đầu ai bảo bọn họ làm chuyện quá đáng như vậy chứ, đích thân bọn họ đã bắt Thi Nhân mang ba đứa trẻ đi và bắt cô phải thề độc.

Lão quản gia trong chốc lát cũng già đi rất nhiều, bước đi như con rối đứt dây.

Đây là quả báo, tất cả đều là quả báo.

Lão quản gia trở lại bệnh viện, nhưng là không biết nên nói chuyện này với ông chủ như thế nào.

Ông ta vừa bước vào phòng thì đã nghe thấy giọng ông chủ la lối, chửi bới rất thậm tệ.

“Cút đi, cút hết đi. Đồ con hoang, đồ để tiện, tất cả đều là do mấy người hại nhà họ Tiêu.”

Đến bây giờ chắc chắn ông chủ đã hiểu lời nói dối ban đầu của Vương Ngọc San.

Nếu không phải vì người phụ nữ này có ác ý, rũ bỏ thân phận của Thi Nhân và nói dối rằng đứa con hoang trong bụng cô ta là con của nhà họ Tiêu, thì làm ông ta có thể làm ra chuyện quá đáng như vậy.

Thi Nhân sinh ba.

Nếu không có những tai nạn năm đó, ba đứa trẻ sau khi chào đời sẽ đáng yêu biết bao?

Sinh ba, chỉ cần nghĩ về điều này thôi, ông Tiêu đã cảm thấy vô cùng vui vẻ. Nhưng tất cả điều này đã bị Vương Sở Sở phá hỏng, đồ phụ nữ khốn nạn.

Vương Ngọc San cùng con trai đứng cách đó không xa, chế nhạo ông Tiêu: “Bây giờ bảo tôi cút đi. Không phải lúc trước ông rất thích tôi đưa đứa nhỏ đến gặp ông sao? Đã năm năm rồi, có nuôi chó thì cũng phải có tình cảm chứ!”

“Cho dù tôi nuôi chó, vẫn tốt hơn là nuôi cô. Cút!”

“Cái này thì sai rồi. Mặc dù Thi Nhân đã sinh cho Tiêu Khôn Hoằng ba đứa con sinh ba, nhưng liệu bọn họ có nhận ông không? Thi Nhân có đồng ý không? Nhưng ông đã nuôi Hải Đào năm năm, chẳng nhẽ Hải Đào không tốt hơn ba đứa con sinh ba của Thi Nhân sao? “

Ông Tiêu tức giận đến mức suýt chút nữa tăng xông.

Ông ta đã gặp rất nhiều người phụ nữ trơ trẽn, nhưng chưa bao giờ thấy một người phụ nữ nào trơ trẽn như vậy.

Chưa nói đến việc giả mạo con riêng, bây giờ còn dám nói ra những lời như vậy, ngày trước đúng là ông ta có mắt như mù mà.

“Ai kêu ông đến đây?”

Lão quản gia tức giận bước vào, dùng ánh mắt không mấy thiện cảm mà nhìn chằm chằm Vương Ngọc San: “Đây không phải là nơi cô nên đến, tránh ra.”

“Tôi đưa Hải Đào đến gặp ông chủ. Tiêu Khôn Hoằng bây giờ có đến không? Nhưng Hải Đào nhớ ông chủ, chẳng nhẽ thằng bé không thể so sánh với ba đứa nhỏ sinh ba của Thi Nhân sao?”

“Hải Đào là con hoang, ba đứa nhỏ đó mới là người thừa kế chính thức của nhà họ Tiêu. Vương Ngọc San, cô cũng không nhìn xem mình là ai. Còn dám mặt dày mò đến đây, ông chủ sẽ không cho cô một xu nào đâu, đừng nằm mơ nữa.”

Lão quản gia mắng người vô cùng sắc bén.

Sắc mặt của ông Tiêu không tốt, ông ta nói: “Nhanh chóng sắp xếp người đến đây, tôi phải thay đổi di chúc, một xu tôi cũng sẽ không để cho mấy người, tuyệt đối sẽ không.”

Đáy mắt Vương Ngọc San xẹt qua một tia âm u.

Cô ta đã làm việc chăm chỉ nhiều năm như vậy, tại sao không đưa tiền cho cô ta chứ?

Nhưng lão quản gia đã trở lại, Vương Ngọc San không thể tiếp tục ở trong phòng nữa, nên chỉ có thể cùng Hải Đào rời khỏi phòng.

Nhưng trước khi đi, Hải Đào đã nhìn lại ông Tiêu đang trên giường bệnh.

“Đi đi, đừng nhìn tôi, đồ con hoang.”

Ông Tiêu một khi đã tức giận, thì điều gì cũng có thể nói ra miệng.

Đôi mắt của Hải Đào mờ đi ngay lập tức, đôi mắt hiền từ của ông già ấy, từ nay không còn chút vẻ thích thú nào nữa, chỉ có sự chán ghét và ghê tởm.

Lúc này, cậu bé mới thực sự hiểu ra, mình không phải con của Tiêu Khôn Hoằng, là mẹ cậu đã nói dối.

Hiện tại mọi người đều biết sự thật, cậu bé biết loại chuyện này sẽ bị người khác mắng, nhưng cậu bé chưa từng nghĩ có ngày sẽ rơi vào đầu mình.

Lão quản gia đứng bên cạnh giường bệnh rót cho ông chủ một ly nước.

“Ông đi bên đó, tình hình thế nào?”

Ông Tiêu không thiết cả uống nước, ông ta chỉ muốn biết kết quả sẽ ra sao.

“Ông uống nước trước đi, tôi sẽ nói lại cho ông nghe.”

Lão quản gia không có trực tiếp trả lào lời của ông chủ, đột nhiên vẻ mặt của ông Tiêu trở nên mờ mịt, hẳn là ông ta đã đoán được rồi.

Đúng thế, sao có thể dễ dàng như vậy được chứ?

Ông ta biết rằng tất cả những điều này là do mình gây ra.

Quả đắng này ông ta phải tự mình gánh.

“Ông chủ, trước tiên ông phải khỏe đã.

Dù sao ông cũng là cụ của bọn trẻ, bọn họ không thể từ chối ông được. Chỉ là trước kia có quá nhiều hiểu lầm, nên cần một chút thời gian.”

“Họ sẽ không dễ dàng tha thứ cho tôi, tôi biết, tất cả những điều này đều là do tôi đã làm sai. Tôi không nên đi con đường của riêng mình. Tôi thực sự vô cùng hối hận. “

Ông ta thực sự hối hận về điều đó.

Ông ta rất muốn nhìn thấy ba đứa trẻ sinh ba, chắc hẳn ba đứa trẻ vô cùng dễ thương.

“Bây giờ mới hối hận, đã quá muộn.

Đột nhiên một giọng nói lạnh lùng truyền đến, Tiêu Vinh đột nhiên xuất hiện ở cửa, ánh mắt vô cùng lạnh lùng.