Tổng Tài Truy Thê: 36 Kế Chưa Đủ

Chương 305



Chương 305

“Cảnh sát ?”

Sắc mặt của Tiêu Vinh cuối cùng cũng thay đổi.

Anh ta nhìn chằm chằm vào Tiêu Khôn Hoằng: “Hoá ra là ở đây đợi tôi?”

Ấn nấp bao nhiêu lâu chính là vì ngày hôm nay.

Thật là tốn công sức vô cùng.

Xung quanh bỗng trở nên náo động, cảnh sát xuất hiện rồi.

Ban tổ chức chương trình lập tức dừng phát trực tiếp, ngừng liên kết video.

Nhưng trên mạng vẫn có người chú ý đến điểm này, từ khoá hot Tiêu Vinh bị bắt, lập tức lao thẳng lên bảng tìm kiếm hot.

Hội trường hơi ồn ào.

Tiêu Vinh đứng trên sân khấu, vô cùng đúng mực: “Chuyện tôi không làm, sẽ không chột dạ.”

“Phải vậy không? Những lời này, anh đợi đến đồn cảnh sát mà nói đi.”

Sắc mặt của Tiêu Khôn Hoằng lạnh tanh nhìn người đàn ông trước mặt.

Lập kế hoạch lâu như vậy, đều chỉ vì ngày hôm nay.

Vẻ mặt của Tiêu Vinh lại chẳng được dễ nhìn như thế, trong lòng hơi bất an, không phải là Tiêu Khôn Hoằng đã điều tra ra được gì rồi chứ, anh ta nhớ là mình đã xử lý mọi việc rất sạch sẽ Không hề để lại bất kỳ sơ hở nào.

Thế nhưng chuyện gì cũng có ngoại lệ, khi đối diện với Tiêu Khôn Hoằng, anh ta luôn luôn rất cẩn thận.

Cảnh sát chìm trực tiếp còng tay Tiêu Vinh chuẩn bị giải người đi.

Vẻ mặt của Tiêu Vinh rất điềm tĩnh, bộ dạng giống như mình vô tội vậy.

Tiêu Khôn Hoằng đột nhiên lên tiếng nói một câu, sau đó nét mặt của Tiêu Vinh liền thay đổi.

Anh ta quay đầu nhìn Tiêu Khôn Hoằng, ánh mắt vừa u tối vừa lạnh lẽo.

Tiêu Vinh bị áp giải đi rồi.

Người trong hội trường vẫn đang thảo luận, biến cố này diễn ra quá nhanh chóng. Mấy ngày trước Tiêu Vinh còn trở thành tổng giám đốc tiền nhiệm của tập đoàn Quang Vinh, thân phận cao quý, mà bây giờ đột ngột bị bắt lại, còn dính líu đến nhiều lời tố cáo.

Nếu như thành lập tội danh, thì cả đời này Tiêu Vinh cũng không cần xuất hiện nữa.

Tiêu Khôn Hoằng đứng trên sân khấu, thay vào vị trí của Tiêu Vinh, anh cầm micro trong tay : “Mọi người xin hãy yên lặng.”

Giọng nói trầm lắng của anh vọng khắp hội trường, mọi người đều nhanh chóng giữ trật tự.

Rất đông người nhìn Tiêu Khôn Hoằng đứng trên sân khấu đều cảm thấy không thể ngờ tới.

“Tôi biết mọi người có rất nhiều nghi vấn, ở đây tôi có thể nói đơn giản vài câu. Liên quan đến việc tôi bị thương, là do âm mưu của Tiêu Vinh.”

Bất ngờ dậy lên một làn sóng dữ dội.

Không ai ngờ được rằng, Tiêu Khôn Hoằng bị thương nặng suýt mất mạng, lại là do Tiêu Vinh làm.

Điều này thật đúng là không thể ngờ được.

Bước ngoặt trong kịch bản này, đến cả phim truyền hình cũng không dám diễn.

Tiêu Khôn Hoằng nhìn mọi người trong hội trường, ánh mắt dừng lại đôi chút trên người Thi Nhân, sau đó anh tiếp tục nói: “Thời gian qua may mà có vợ tôi bên cạnh chăm sóc, còn giúp tôi gánh chịu biết bao lời bêu riếu, suốt thời gian vừa rồi luôn phối hợp với phía cảnh sát tìm kiếm chứng cứ, mới để Tiêu Vinh thừa cơ. Nhưng may mắn là phía cảnh sát đã tìm được chứng cứ, mới có thể có ngày đưa sự thật ra ánh sáng như hôm nay.”

Không khí trong hội trường trở nên im lặng như tờ.

Thi Nhân nhìn người đàn ông trên sân khấu, anh mặc một bộ vest phẳng phiu, ngũ quan khôi ngô anh tuấn, vẫn mang sức hấp dẫn như cũ.

Giống như trước giờ anh vẫn luôn đứng ở đó chưa từng rời đi.

Bỗng nhiên có người bắt đầu vỗ tay, sau đó cả hội trường đều vang lên tiếng vỗ tay giòn giã.

Ánh đèn rọi lên người Tiêu Khôn Hoằng, anh điềm tĩnh ung dung, dường như mọi việc đều được anh nắm chắc trong lòng bàn tay.

Anh tiếp tục nói: “Còn về hợp đồng chuyển nhượng cổ phần kia, đúng là do chính tay tôi ký, nhưng là do lúc đó Tiêu Vinh đem người thân con cái ra uy hiếp, cho nên tôi mới buộc phải đặt bút ký. Bây giờ anh ta đã bị cảnh sát bắt, văn kiện này không còn giá trị hiệu lực về mặt pháp luật nữa. Cho nên những thủ tục có liên quan, tiếp sau đây sẽ được xử lý ngay lập tức.”

Mọi việc đều đã đâu vào đấy.

Thi Nhân cuối cùng cũng đã được thở phào nhẹ nhõm, cô nở một nụ cười.

“Vậy thì sau đây tôi sẽ đại diện tập đoàn Quang Vinh tiếp tục đấu thầu, văn kiện đấu thầu ban nãy của Tiêu Vinh không được tính.”

Tiêu Khôn Hoằng mở màn hình, sau đó tiếp tục nói.

Sự chuẩn bị này, phong phú hơn nhiều so với Tiêu Vinh chuẩn bị lần trước.

Sau cùng, đến lúc phỏng vấn, phóng viên đều không biết nên hỏi gì mới phải.

Những điều muốn hỏi quá nhiều.

Biến cố vừa rồi, có rất nhiều người đều không ngờ tới, cho đến tận bây giờ vẫn chưa hoàn hồn lại.

Phóng viên nghĩ ngợi một hồi mới lên tiếng hỏi: “Anh Hoằng, trước tiên tôi xin chúc mừng anh phục hồi khoẻ mạnh, nhưng tình hình hiện giờ của tập đoàn Quang Vinh, anh có mấy phần nắm chắc đấu thầu thành công?”

“Trên đời này không có chuyện gì có thể tiên đoán trước được, chỉ đành làm tốt việc của mình còn lại thì nghe ông trời định đoạt.”

Tiêu Khôn Hoằng đi đường vòng, không trả lời thằng vào câu hỏi của phóng viên.

Khi phóng viên vẫn còn muốn hỏi tiếp, anh đã đặt micro xuống: “Rất xin lỗi, cơ thể tôi vẫn còn đang trong quá trình hồi phục, không thể đứng quá lâu.”

Nói xong Tiêu Khôn Hoằng liền đi ngay xuống dưới sân khấu, tiến thẳng về phía Thi Nhân.

Cô nhìn người đàn ông phong độ thư thái đang bước đến, người ngồi bên cạnh cô sớm đã đứng dậy để nhường chỗ, Tiêu Khôn Hoằng cũng không chút khách khí ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh cô, sau đó rất tự nhiên nắm lấy tay Thi Nhân, mười ngón tay siết chặt.

Ống kính trên sân khấu vẫn luôn đi theo sát Tiêu Khôn Hoằng.

Đương nhiên cũng quay được cảnh hai người nắm tay nhau, hơn nữa còn là Tiêu Khôn Hoằng chủ động nắm tay Thi Nhân, lập tức dưới sân khấu dội lên những tiếng ồn ào.

Thi Nhân khẽ đỏ mặt, cô muốn buông tay nhưng lại bị Tiêu Khôn Hoằng siết chặt không buông.

Thể hiện tình cảm giữa ban ngày ban mặt như thế này, Thi Nhân có hơi không quen.

Thế nhưng Tiêu Khôn Hoằng lại mặt dày vẫn nắm chặt tay cô.

Việc đấu thầu trên sân khấu vẫn tiếp tục diễn ra, giống như mọi việc chưa từng có biến động.

Nhưng rất nhiều người đều hiểu rằng, biến cố quá lớn, tỉ lệ thắng của nhà họ Hách đã giảm đi rất nhiều. Dù cho tình hình tập đoàn Quang Minh hiện tại có ra sao, chỉ cần Tiêu Khôn Hoằng bình an vô sự, sớm muộn rồi cũng sẽ khôi phục lại trạng thái cũ.

Muốn hỏi vì sao, thì có lẽ là do sức thu hút từ nhân cách của Tiêu Khôn Hoằng.

Nửa đời trước của anh chính là một thần thoại thương nghiệp.

Cuối cùng ống kính cũng rời khỏi người anh, lúc này Thi Nhân mới được thả lỏng người, cô nghiêng đầu nhìn người đàn ông bên cạnh : “Vừa nãy anh cũng hơi đẹp trai đấy nha.”

“Hơi đẹp trai ?”

Người đàn ông nọ ngoắc ngoắc tay cô, rõ ràng có đôi chút bất mãn.

Ở chốn đông người, Thi Nhân không tiếp tục nói thêm nữa.

Một tiếng đồng hồ sau, buổi đấu thầu kết thúc.

Lúc này, trên mạng gần như đã nóng ran như lửa đốt rồi.

“Tiêu Khôn Hoằng trở về từ cõi chết, Tiêu Vinh trở thành nghi phạm giết người bị bắt.”

“Bước ngoặt kinh ngạc nhất năm, sự thăng trầm của phú hào Tiêu Khôn Hoằng”

“Hạng mục đấu thầu nhà họ Mạc, rốt cuộc rơi vào tay nhà nào? Tập đoàn quang Minh có hi vọng cạnh tranh hay không?”

Vốn dĩ tập đoàn Quang Minh không có cơ hội.

Nhưng hiện giờ Tiêu Khôn Hoằng xuất hiện thì tình hình đã khác.

Tình huống mà nhà họ Hách phải đối mặt mới là khó xử.

Tiêu Khôn Hoằng và Thi Nhân đứng dậy, sau đó nhìn sang Mạc Đông Lăng ở bên cạnh, chủ động đưa tay ra: “Anh Lăng, ngưỡng mộ danh tiếng của anh đã lâu.”

“Tôi cũng vậy, ngưỡng mộ đã lâu.”

Mạc Đông Lăng đưa tay ra, hai người đàn ông bắt tay thật nhanh, sau đó mau chóng ngồi xuống.

Màn này đã bị phóng viên chụp lại qua ống kính.

Mặc dù không quá coi trọng tập đoàn Quang Viễn, nhưng điều này không phải mọi người nói là được, mà là nhà họ Mạc nói mới được tính.

Xem bộ dạng khi nãy, Mạc Đông Lăng vẫn tương đối giữ thể diện cho họ.

Phải biết rằng thân phận địa vị của Mạc Đông Lăng, người bình thường căn bản không xứng đáng để Mạc Đông Lăng bắt tay.

Mà hành động vừa rồi, dường như còn mang theo ý nghĩa sâu xa khác.

Bà Hách trông thấy cảnh tượng vừa rồi thì vô cùng khó chịu.

Sau khi Tiêu Khôn Hoằng xuất hiện, những người này đều đang nói cái gì vậy, họ thực sự cho rằng nhà họ Hách sẽ thua đấy ư?

Tập đoàn Quang Viễn hiện tại, gió to sóng lớn, làm sao mà so sánh được với nhà họ Hách chứ?

Sau đó, Tiêu Khôn Hoằng xoay người, nhìn về phía người nhà họ Hách: “Thời gian vừa rồi vợ tôi bị các người làm cho khốn đốn. Món nợ này, sớm muộn tôi cũng phải tính.”

Bầu không khí bất ngờ trở nên căng thẳng.