Tổng Tài Truy Thê: 36 Kế Chưa Đủ

Chương 307



Chương 307

Hách Liên Thành đưa mẹ anh ta rời đi mà không trả lời bất cứ câu hỏi nào của phóng viên. Không bao lâu sau, trợ lý phụ trách đối ngoại trả lời rằng đó đều là chuyện bịa đặt. Buổi đấu thầu lần này chính là lúc để thể hiện tất cả những gì nổi bật ra.

Đầu tiên là Tiêu Vinh bị cảnh sát bắt, sau đó là Tiêu Khôn Hoằng bỗng nhiên khỏe mạnh xuất hiện, hơn nữa anh ta còn tham dự buổi đấu thầu, trở thành đối thủ cạnh tranh lớn nhất của nhà họ Hách. Bất kể như thế nào thì hoạt động lần này này sẽ thu hút rất nhiều người tham dự. Ngay cả phí quảng cáo cũng tiết kiệm được khá nhiều.

Trong phòng nghỉ, bà Hách vô cùng tức giận: “Hách Liên Thành, con cũng nhìn thấy nhà họ Tiêu sỉ nhục mẹ như thế nào, con dễ dàng bỏ qua như vậy sao?”

“Con sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy, nhưng hiện tại cũng không làm được gì cả.”

“Cái gì gọi là không làm được gì cả chứ, con là đang luyến tiếc thứ tiện nhân Mạc Hồi đó!”

Hách Liên Thành một chữ cũng không nói.

Trong phòng vẫn tràn ngập âm thanh mắng chửi tức giận như bị tâm thần của bà Hách, còn có âm thanh như có cái gì rơi xuống mặt đất.

Có người tức giận, cũng có người vui mừng. Ví dụ như ở phòng nghỉ của nhà họ Tiêu, bên ngoài có không ít vệ sĩ đứng canh, ngăn không phóng viên và những người có mục đích xấu tới gần làm phiền. Trên đường Thi Nhân trở về phòng nghỉ, hai người vẫn tay nắm chặt tay. Hai người bước vào trong phòng, Thi Nhân cúi đầu: “Vừa rồi anh tại sao lại nói như vậy?”

“Có vấn đề gì sao? Bởi vì em là người phụ nữ của anh.”

Thi Nhân nhếch môi, khóe miệng cười khẩy. Khi cô vừa chuẩn bị muốn nói thứ gì đó thì từ phía sau truyền đến tiếng ho khan. Rõ ràng phía sau còn có người. Thi Nhân hốt hoảng quay đầu liền nhìn thấy Mạc Đông Lăng, còn có Mạc Tử Tây. Khuôn mặt cô bỗng dưng ửng hồng: “Tại sao hai người lại ở đây?”

“Nữ thần à, hai người thổ lộ tình cảm có thể nhìn một xung quanh một chút được không?”

“Tôi làm sao mà biết được hai người cũng ở trong phòng nghỉ.”

Thi Nhân đỏ mặt, muốn rụt tay của mình lại, nhưng người đàn ông không buông tay, bình tĩnh mở miệng nói: “Chúng tôi là vợ chồng hợp pháp, như thế này thì có gì chứ?”

Cô trừng mắt liếc nhìn người đàn ông, nhưng sức lực quá yếu, cuối cùng cũng không buông ra được. Có điều cô luôn cảm thấy chuyện này có gì đó không đúng, không giống với những gì trong đầu cô suy nghĩ.

Tiêu Khôn Hoằng nắm tay cô, hai người ngồi lên chiếc ghế ở bên cạnh. Anh rót một tách trà cho Thi Nhân, còn chọn một chút đồ ăn vặt mà thường ngày cô thích ăn đặt vào bên trong chiếc đĩa ở trước mặt cô. Từng ngón tay thon dài của người đàn ông cầm lấy hạt Hồ Đào rồi cẩn thận bóc vỏ cho cô ăn.

Lúc này, Thi Nhân không có tâm trạng ăn thứ gì. Cô ngẩng đầu nhìn Mạc Tử Tây ở đối diện: “Chuyện gì thế này?”

Mạc Tử Tây nở một nụ cười tươi. Cô đoán được rồi, nhưng chuyện này không chắc chắn và khó mà mở lời. Cô ấy đã nói rồi mà, anh trai làm sao có thể để nhà họ Hách đấu thầu thành công được. Thì ra, đây chỉ là một vở kịch.

Mạc Đông Lăng cầm một chén trà qua: “Anh Tiêu, xem ra anh có rất nhiều nghi ngờ, anh không định giải thích một chút sao?”

Thi Nhân nhìn thoáng qua hai người, hình như đoán được điều gì đó. Thì ra Tiêu Khôn Hoằng cùng Mạc Đông Lăng đã sớm hợp tác với nhau sao?

Vẻ mặt Tiêu Khôn Hoằng bình tĩnh, anh đặt chiếc đĩa thiết kế tinh xảo trước mặt cô. Bên trong đĩa là hạt bồ đào đã được bóc vỏ, hầu như tất cả các hạt đều không bị vỡ vụn mà hạt nào hạt ấy vẫn còn rất đều đặn. Thi Nhân vốn nghĩ ra một ý kiến nho nhỏ, dù sao anh vẫn luôn tự lừa dối chính mình mà chưa nói. Nhưng nhìn đĩa bồ đào được anh bóc sẵn, một chút nào đó không hài lòng từ tận đáy lòng cô cũng tan thành mây khói trong nháy mắt. Cô lấy một hạt ăn thử, quả nhiên là mùi vị không tồi.

Tiêu Khôn Hoằng cầm lấy khăn ướt lau sạch tay rồi nói: “Quả thật, anh vẫn luôn liên hệ qua lại cùng anh Mạc, từ đầu tới cuối đều là một cái bẫy nhằm %3D mục đích dẫn dụ Tiêu Vinh xuất hiện.”

Thi Nhân vừa ăn vừa gật đầu: anh thật lợi hại.

Quả nhiên người có chỉ số thông minh cao nhúng tay vào thì người bình thường không chạy thoát được.

Mạc Tử Tây thở phào, uống một ngụm nước trái cây: “Hầy, quả nhiên là như thế này, tôi sắp bí bách đến chết mất thôi.”

“Tiểu Tây, cô cũng biết sao?”

Chỉ có mình cô là chẳng hay biết gì sao?

“Khụ khụ, nữ thần, cô đừng hiểu lầm. Tôi cũng đoán mò thôi. Tôi từng hỏi anh trai của tôi vài lần, anh ta cũng không nói cho tôi biết. Hầy, người đàn ông này, đúng thật là là kín mồm kín miệng, bộ dạng lúc nào cũng thần thần bí bí.”

Mạc Tử Tây có vẻ không ưa gì Mạc Đông Lăng cùng Tiêu Khôn Hoằng.

Thi Nhân gật đầu, sau đó nhìn người đàn ông ở kế bên: “Để em suốt ngày phải bồn chồn lo lắng.”

“Rất xin lỗi, nhưng đây là quy ước không thể nói ra.” Tiêu Khôn Hoằng nhìn thấy cô ăn xong lại tiếp tục bóc bồ đào cho cô, có ý đồ dùng ơn huệ nhỏ nhoi này để mong cô bỏ qua.

“Hừ, quay về em tính sổ với anh sau.”

Thi Nhân vừa ăn hạt bồ đào mà anh ta bóc vừa trừng mắt liếc anh ta vài lần.

“Hừ, hôm nay ăn cơm chó no rồi.” Mạc Tử Tây ở bên cạnh than thở, sau đó nhìn thoáng qua anh trai nhà mình: “Em cũng muốn ăn hạt bồ đào.”

“Tự bóc đi!”

“Hứ, anh trai, anh mà như vậy là sẽ ế đến già mất.” Mạc Tử Tây hậm hực tự mình bóc. Hầy, đến khi nào mới có người giúp cô ấy bóc vỏ đây.

Phòng nghỉ vô cùng im lặng. Thi Nhân nhìn thoáng qua điện thoại, bên ngoài đã ồn ào như trời sập đến nơi rồi. Nhưng bây giờ cô cũng coi như yên tâm rồi. Mặc kệ bên ngoài đồn thổi như thế nào, nói hươu nói vượn ra sao, dù sao người thắng cuộc cuối cùng nhất định là bọn họ.

Không bao lâu sau, trợ lý Tiêu vội vàng đi vào: “Anh à, có chút chuyện không hay đã xảy ra.”

Tiêu Khôn Hoằng ngẩng đầu: “Người chạy rồi sao?”

“Đúng vậy, trên đường áp giải Tiêu Vinh xuất hiện một vụ tai nạn. Nhân cơ hội đó, anh ta đã bỏ trốn rồi. Người của chúng ta cũng không bắt được anh ta.”

Dường như chuyện này không nằm ngoài dự liệu của Tiêu Khôn Hoằng. Bị ép đến đường cùng, Tiêu Vinh đương nhiên sẽ không tiếc bất cứ giá nào để chạy trốn.

Mạc Đông Lăng đặt tách trà xuống: “Chắc là có thể bắt lại được đám người lẩn trốn cuối cùng. Khi nào thì chúng ta hành động?”

Tiêu Khôn Hoằng nhìn trợ lý Tiêu: “Lùng bắt toàn thành phố, không được để cho anh ta chạy thoát. Lúc cần thiết chỉ cần anh ta còn một hơi thở là được.”

Nghĩa là có thể làm cho Tiêu Vinh bị thương, nhưng không được để hắn chết là được. Một câu nói thản nhiên nhưng lại mang theo mùi máu tươi nồng nặc.

Thi Nhân nhìn hạt bồ đào cầm trên tay, cuối cùng vẫn là đi đến bước đường này.

Mạc Đông Lăng hầu như không chút ngạc nhiên: “Nhà họ Hách đó, anh tính làm như thế nào? Thật sự Hách Liên Thành đã mua không ít cổ phiếu của tập đoàn Quang Viễn.”

“Anh ta mua như thế nào, anh sẽ khiến cho anh ta nôn ra như thế.” Tiêu Khôn Hoằng vẻ mặt im lặng, giống như chuyện này không khó khăn gì, suy nghĩ bày mưu tính kế càng thâm sâu hơn so với trước kia.

Thi Nhân quay đầu, uống một ngụm hồng trà, hương vị không tệ. Về phần những chuyện vừa rồi nói qua, cô giả vờ như không nghe thấy gì. Đến bây giờ, cô và Hách Liên Thành đã đứng ở hai chiến tuyến đối lập nhau, không thể quay lại được nữa rồi.

Trước khi tuyên bố kết quả đấu thâu, Mạc Đông Lăng mời Thi Nhân cùng Tiêu Khôn Hoằng cùng đi tham quan phòng trưng bày của nhà họ Mạc.

Thi Nhân trước kia khi còn ở Mỹ đã xem qua một lần. Cô tự nhủ khi nào có thời gian sẽ đi nước Singapore, tham quan phòng triển lãm của nhà họ Mạc ở dưới cờ, nghe nói lần này còn tổ chức lớn hơn so với lần ở Mỹ, cô rất mong chờ lần này.

Bốn người Thi Nhân cùng Tiêu Khôn Hoằng, còn có Mạc Đông Lăng, Mạc Tử Tây cùng xuất hiện. Người bên ngoài thấy cảnh như vậy, đều có một loại dự cảm rằng lần này sợ là nhà họ Hách thua rồi.

Lúc này, nhà họ Hách còn nháo nhào hỗn loạn, căn bản không có tâm tư gì để đi ra tiếp đãi khách khứa ở bên ngoài nhân. Mạc Đông Lăng là chủ nhà, vừa ra tới đã có không ít người vây quanh, trong đó còn có truyền thông phỏng vấn.

Thi Nhân cùng Tiêu Khôn Hoằng cố ý đi chậm vài bước, không góp vui cùng Mạc Đông Lăng, dù sao bọn họ thật sự chỉ là đến xem triển lãm mà thôi. Thế nhưng vẫn là có phóng viên chạy lại phỏng vấn, chĩa micro vào bọn họ: “Bà Tiêu, bên ngoài đồn đoán về mối quan hệ của cô và ngài Mạc, về điểm này cô có muốn nói gì không?”

Thi Nhân chau mày. Tiêu Khôn Hoằng mặt sắc lạnh đẩy micro của phóng viên ra: “Chuyện đồn đoán bóng gió không có gì để giải thích. Tôi cảnh cáo các người, nếu ai dám viết linh tinh thì cẩn thận đến bát cơm của các người cũng khó mà giữ được.