Tổng Tài Truy Thê: 36 Kế Chưa Đủ

Chương 328



Chương 328

Tiêu Khôn Hoằng đứng lên: “Tan họp, cuộc họp hôm nay dừng ở đây thôi.”

Biểu cảm của người đàn ông không rõ, rời khỏi văn phòng.

“Thưa cậu chủ, có cần phải thông báo cho mợ chủ không?

Chuyện này nói lớn thì cũng không lớn, nói nhỏ thì cũng không tính là nhỏ.

Quan trọng là trước kia ông cụ đã làm ra những chuyện đó, hoàn toàn khiến cho người ta không thể thích nổi, người đã có tuổi rồi, bây giờ đã mất, cũng không có ai đến đưa tiễn.

Nói cho cùng cũng là do ông cụ từ làm ra.

Nhưng bây giờ, nếu như ông cụ đã qua đời, cậu chủ cũng chưa đến hiện trường, thì không biết truyền thông bên ngoài sẽ viết như thế nào đâu.

Dù sao thì người chết cũng là lớn nhất.

Tình huống hiện tại của tập đoàn Quang Viễn, không thể chịu được tin tức đen nào cả.

“Trước tiên đừng nói cho cô ấy.”

Tiêu Khôn Hoằng không suy nghĩ đã từ chối.

Anh không muốn để phu nhân nhà mình chạm mặt với ông cụ, cũng không muốn khiến cô ấy phải chịu uất ức.

Mà ông cụ ở bên kia, chắc chắn anh phải đi một chuyến.

Trợ lý Tiêu muốn nói lại thôi, nhìn anh mấy lần.

Tiêu Khôn Hoằng mặc áo khoác âu phục, ghé mắt nhìn trợ lý Tiêu: “Có việc gì thì nói đi.”

“Thưa cậu chủ, tôi cảm thấy đi hẳn là nên nói với mợ chủ một tiếng, dù sao cô ấy cũng là mợ chủ nhà họ Tiêu.”

“Từ lúc nào mà phải cần anh đến dạy tôi làm việc như thế nào?”

“Thưa cậu chủ, hiện tại cậu chủ và mợ chủ là một, đám cưới hay đám tang cũng đều là chuyện lớn, cậu chủ đừng quan tâm mợ chủ có đi hay không, nhưng mà cậu chủ cũng nên nói cho mợ chủ một tiếng đi. Nếu không, tôi cảm thấy mợ chủ sẽ tức giận”

Có đi hay không là một chuyện, còn có nói hay không lại là một chuyện khác.

Trợ lý Tiêu cảm thấy mợ chủ chắn hẳn là sẽ đi.

Lúc này, hai vợ chồng đồng thời xuất hiện thì tốt hơn.

Tiêu Khôn Hoằng sửng sốt, anh nhìn xem người đàn ông ở trong gương, một lúc sau mới để tay xuống nói: “Anh nói cho cô ấy đi.”

“cậu chủ tự mình nói thì tốt hơn.”

Tiêu Khôn Hoằng nhíu mày, cầm điện thoại gọi điện thoại, bên kia rất nhanh đã nhận điện thoại: “Sao vậy?”

Thi Nhân thấy là điện thoại của Tiêu Khôn Hoằng, cô còn sửng sốt một chút.

Dù sao trong lúc bọn họ làm việc, sẽ chỉ nhắn tin Zalo, cũng không cần hi vọng đối phương phải lập tức trả lời.

Sẽ rất ít khi trực tiếp gọi điện thoại.

Trừ phi là có chuyện.

Thi Nhân thả đồ vật ở trên tay xuống, người ở điện thoại bên kia vẫn luôn không nói chuyện, cô có chút lo lắng: “Là chuyện gì đã xảy ra sao?

“Đúng vậy, có chút việc, cần em đi với tôi một chuyến đến bệnh viện.” “Bệnh viện? Anh làm sao vậy?”

Thi Nhân lập tức bị hù dọa, chẳng lẽ là đầu của Tiêu Khôn Hoằng cảm thấy không thoải mái sao?

“Không phải tôi.”

Đối phương ở bệnh viện hơi dừng lại một chút: “Là bệnh viện tư nhân của nhà họ Tiêu.”

Bệnh viện tư nhân của nhà họ Tiêu?

Thi Nhân sửng sốt, không cần suy nghĩ đã nói: “Là ông cụ Tiêu sao?”

“Đúng vậy.”

Giọng nói của người đàn ông vô cùng nhạt nhẽo, cũng không có vẻ tốt lắm.

Thi Nhân chỉ có thể đoán: “Là do tình huống thân thể của ông cụ không tốt lắm sao?”

Chỉ có tình huống như vậy, thì đoán chứng Tiêu Khôn Hoằng mới có thể gọi điện thoại nói với cô, bình thường căn bản là anh sẽ không nhắc đến ông cụ Tiêu ở trước mặt cô.

Nhà họ Tiêu, là một điều cấm kỵ ở giữa bọn họ.

“Ông ấy đã qua đời vào tối hôm qua.”

Cả người của Thi Nhân đều sửng sốt, vậy mà đã qua đời rồi.

Cô còn tưởng rằng là do thân thể của ông cụ thực sự không tốt, sắp không qua được, cần nhìn Tiêu Khôn Hoằng một chút.

Nhưng cô cũng không nghĩ tới, kết quả lại là người cũng không còn rồi.

Thi Nhân nhìn về phía mặt trời lặn ở bên ngoài cửa sổ, đang dần dần biến mất, bầu trời lớn cũng đã dần mất đi ánh sáng Hoá ra là qua đời rồi.

Ấn tượng của cô đối với ông cụ cũng không có gì tốt đẹp cả, đã từng xảy ra nhiều chuyện như vậy, cô tuyệt đối không có khả năng thỏa hiệp điều gì với ông cụ cả.

Cũng sẽ không mang các con đi nhận ông cụ.

Nhưng bây giờ, người cũng đã chết rồi.

Thi Nhân còn có chút không kịp phản ứng, những thù hận ở sâu trong đáy lòng trước kia, bỗng nhiên liền trở nên rất nhẹ rất nhẹ.

Cô thở dài: “Em đã biết, lập tức tới đó”

“Kỳ thật, em có thể không cần đến.”

Tiêu Khôn Hoằng biết Thi Nhân đã từng gặp phải những chuyện đó, có rất nhiều chuyện đều là do ông cụ tạo ra, vết rách giữa mối quan hệ của bọn họ, mãi mãi cũng không có cách nào sửa đổi.

“Người cũng đều đã chết rồi, cũng không tính là em đi gặp ông ấy. Lại nói hiện tại tình huống của tập đoàn Quang Viễn, nếu như bị truyền thông tung tin đồn thất thiệt, sẽ bất lợi đối với tập đoàn, em cũng chỉ vì anh thôi.”

Tay của Tiêu Khôn Hoằng cầm điện thoại nắm chặt lại, biểu cảm có chút khổ sở.

Đúng vậy, là vì anh.

Anh cũng không thể hiểu nổi, vì sao mà cuối cùng cùng ông cụ lại náo loạn mọi chuyện thành dạng này.

Anh miễn cưỡng mở miệng: “Anh tới đón em, gặp ở giữa đường.”

“Được rồi, rất nhanh em sẽ đến. Tạm thời đừng đón con.”

“Ừ.”

Thi Nhân cúp điện thoại, nhanh chóng rời khỏi phòng làm việc, đổi một bộ quần áo màu đen.

Mợ Hồng nhìn thấy tình huống này, vội vàng đến hỏi: “Sao vậy, vội vàng đi ra ngoài như vậy?”

“Đúng rồi, mợ Hồng đợi chút nữa đám nhóc trở về, trước tiên mợ trông bọn nhóc một chút, liền nói cháu có chuyện đi cùng với Tiêu Khôn Hoằng.”

“Chuyện gì vậy?”

Thi Nhân nghĩ một chút rồi nói: “Ông cụ đã qua đời, chúng cháu phải đi bệnh viện.”

“Đúng rồi, nên đi một chuyến.”

Mợ Hồng nhìn Thi Nhân, muốn nói lại thôi: “Mợ chủ, dựa theo đạo lý mà nói, thì tôi không nên lắm miệng, nhưng bây giờ ông cụ đều qua đời, có chút việc…”

“Mợ Hồng, mợ muốn nói cái gì thì cứ việc nói thẳng đi.”

“mợ chủ, kỳ thật trước kia quan hệ của cậu chủ ấy và ông cụ cũng không tệ lắm. Dù sao cũng là cháu trai duy nhất. Kể từ sau khi cha mẹ của anh ấy xảy ra chuyện, không biết vì sao hai người lại trở mặt, ông cụ liền nhận một đứa bé đến nuôi, làm con thừa tự. Sau đó nhà họ Tiêu cũng không trở thành nhà nữa rồi.”

Thi Nhân cầm lấy túi xách: “Việc đã đến nước này, không có cách nào có thể quay đầu lại.” Cô biết ý tứ của Mợ Hồng.

Cho dù quan hệ của Tiêu Khôn Hoằng và ông cụ có không tốt, thì cũng là cháu trai của ông cụ, đã từng được xem như hòn ngọc quý được chiều chuộng ở trên tay.

Khi Thi Nhân ngồi lên xe, nhìn bầu trời bên ngoài.

Cô cũng không biết tâm trạng hiện tại của Tiêu Khôn Hoằng là gì, hẳn là tâm trạng của anh sẽ tương đối phức tạp đi.

Nhớ tới những lời kia của mợ Hồng, hiện tại cô rất muốn ôm anh.

Đã từng có lúc khi cô về nước, khi nhìn thấy cha cô là Thi Đẳng Sùng ngoại tình, mẹ thì bị giam giữ ở trại an dưỡng, cô cũng rất tức giận.

Cô cũng không hiểu nổi, vì sao cha cô lại biến thành như vậy.

Nhà của cô trước kia, cũng đã bị hủy.

Mà tất cả mọi chuyện của Tiêu Khôn Hoằng, còn phức tạp hơn chuyện của cô nhiều.

Tình thân, vẫn luôn là một loại tình cảm phức tạp.

Chiếc xe vừa mới chạy được một nửa, đã gặp được xe của Tiêu Khôn Hoằng xe, đã sớm chờ ở đó.

Xe vừa mới dừng lại, Thi Nhân mở cửa xuống xe.

Vừa hay nhìn thấy đôi chân dài của Tiêu Khôn Hoằng từ trên xe bước ra, cô trực tiếp nhào vào trong ngực của anh, đưa tay ôm eo của anh.

Tiêu Khôn Hoằng sửng sốt, ôm người vào trong ngực: “Mặc ít như thế, em không lạnh sao?”

“Có anh ở đây, em không lạnh.”

Thi Nhân ở trong ngực anh, rầu rĩ mở miệng.

Tiêu Khôn Hoằng sờ lên đầu của cô, sau đó đưa người lên trên xe, đóng cửa xe lại, câm tay của cô để sưởi ấm.

Thi Nhân cẩn thận từng li từng tí nhìn anh vài lần, người đàn ông này vẫn thể hiện như trước đây, không thể nhìn ra tâm trạng của anh.

Người đàn ông, luôn luôn như thế, hiếm khi bộc lộ cảm ra bên ngoài.

Nhưng cô vẫn như cũ có thể cảm giác được, hiện tại cảm xúc của anh có chút gì đó sa sút.

Cô rút tay của mình ra, sau đó trái lại lại ôm lấy tay anh: “Em cảm thấy anh mặc hơi ít.”

Cô nhìn thấy người đàn ông mặc âu phục, bên trong chỉ có một chiếc áo trong, đến cả áo choàng ngắn lông cừu cũng không mặc.

Thi Nhân nhíu mày lại: “Buổi sáng không phải có thấy anh đã mặc áo rồi sao?”

“Giữa trưa hơi nóng.”

Biểu cảm của Tiêu Khôn Hoằng có chút mất tự nhiên, buổi sáng khi anh ặmc áo lông cừu đi công ty, nhưng trước lúc họp, lại nghe được có một vị quản lý cao cấp nói cái gì mà bây giờ mặc áo len, chính là già.

Hiện tại cái chữ mà anh không muốn nghe nhất chính là “già”, vì thế cởi áo len xuống để sang một bên, chuẩn bị đợi đến tan tâm quay về lại mặc.

Kết quả chuyện của ông cụ bên kia quá đột ngột, khiến anh quên mất.

Thế là bị phu nhân vừa vặn bắt được.

“Giữa trưa nóng, nhưng cũng không cần phải cởi áo len xuống, anh trực tiếp cởi áo khoác ngoài xuống là được rôi mà?”

Thi Nhân có chút không thể hiểu nổi.

“Anh còn trẻ, không lạnh.”

Giọng nói của người đàn ông có chút kiêu ngạo.

Thi Nhân cầm lấy âu phục của anh: “Hiện tại rất nhanh đã là mùa đông, giả vờ làm đứa trẻ to xác để làm gì?”

— QUẢNG CÁO —