Tổng Tài Truy Thê: 36 Kế Chưa Đủ

Chương 353



Chương 353

Không khí đột nhiên chìm vào trong im lặng.

Tiêu Khôn Hoằng nắm chặt lấy ống nói, dường như không thể tin vào tai mình.

Anh đã từng nghĩ về rất nhiều khả năng, còn nghĩ về tất cả những kẻ tình nghi trong nhà họ Tiêu, thậm chí còn nghĩ đến phải trừng trị hung thủ như thế nào.

Nhưng bây giờ Tiêu Vinh lại nói với bản thân anh rằng hung thủ lại chính là ông cụ Tiêu.

Chân tướng lại chính là như thế này sao?

Tiêu Khôn Hoằng bỗng nhiên nhớ tới rất nhiều năm về trước, khi xảy ra chuyện của Bạch Mỹ Đình, thái độ của ông cụ Tiêu trở nên rất kỳ lạ.

Những điều mà trước kia anh không thể hiểu được, cho đến bây giờ bỗng nhiên trở nên rõ ràng. “Có phải là không thể tin được không?”

Tiêu Vinh cho rằng mình đủ vô sỉ và đủ hạ tiện tồi tệ rồi, nhưng vẫn luôn có người phá bỏ được cái kỷ lục đó.

Ban đầu khi anh ta biết được chuyện này, cũng không thể tin được như thế này.

Tiêu Vinh không phải chưa từng hoài nghi người trong nhà họ Tiêu, dù sao thì lúc đó nhà họ Tiêu vẫn chưa bắt đầu ra ở riêng, còn có những người trong dòng họ sống trong trang viên cũ của nhà họ Tiêu.

Nhưng bất luận anh ta đi điều tra như thế nào, cũng không thể điều tra được đó là ai.

Tiêu Vinh đem sự phẫn nộ chuyển dời đến trên người Tiêu Khôn Hoằng, nếu như không phải là anh, thảm kịch của Bạch Mỹ Đình đã không xảy ra.

Tiêu Khôn Hoằng hờ hững lên tiếng nói: “Ai nói cho anh biết?”

Nếu thật sự là do ông cụ làm, sau bao nhiêu năm cố tình che giấu, chắc hẳn là sẽ không dễ dàng bị Tiêu Vinh đột ngột điều tra ra được.

“Nếu như đều là do cậu tổ chức tang lễ cho ông già kia, hẳn là cậu cũng nên biết được là thiếu một người nhỉ.”

“Quản gia Tiêu?”

Cho đến nay, chỉ có duy nhất một người có thể chứng minh được điều này.

Đó chính là quản gia vẫn luôn ở bên cạnh ông cụ, chỉ có ông ta mới biết được quá trình của tất cả mọi chuyện.

“Ngoại trừ ông ta ra còn có ai khác nữa không?”

Tiêu Vinh nhìn chằm chằm vào anh: “Lúc ở bệnh viện tư nhân, tôi định giết chết ông cụ, ông quản gia sợ hãi, sau đó mới nói cho tôi biết một bí mật để đổi lấy cơ hội sống sót.”

“Cho nên ông ta mới nói cho anh biết chuyện này.”

“Không sai.”

Tiêu Khôn Hoằng hơi híp lại mắt: “Anh đã tìm ông ta đối chất lại chưa?”

“Chuyện đó còn cần phải đối chất hay sao? Cái ông già chết tiệt đó, lúc đó tôi đã quyết định sẽ kéo theo tất cả những người trong nhà họ Tiêu đi chết cùng rồi.”

Tiêu Vinh không có đi đối chất, cũng không phải không nghĩ tới.

Mà là khi đó tình hình sức khỏe của ông cụ Tiêu rất kém, thường xuyên ngủ mê suốt cả ngày, nói chuyện cũng mơ mơ màng màng không rõ ràng.

Nhưng Tiêu Vinh cảm thấy đây chính là báo ứng của ông già đó. Nếu như hung thủ phía sau chuyện này là ông cụ Tiêu, vậy thì mọi thứ đều có lý cả, tại sao bọn họ lại không thể điều tra được gì trong suốt nhiều năm như vậy.

Tiêu Vinh căm hận nhìn về phía Tiêu Khôn Hoằng: “Tất cả đều là do người nhà họ Tiêu các người, hủy hoại chúng tôi.”

Nếu như không phải là ông cụ nhất định muốn nhận anh ta làm con thừa tự, em gái anh ta, Bạch Mỹ Đình cũng sẽ không biến thành như vậy.

Tiêu Khôn Hoằng một lúc lâu không nói được lời nào, anh chưa bao giờ cảm thấy xấu hổ khi mình là người nhà họ Tiêu đến như thế này.

“Tiêu Khôn Hoằng, em gái của tôi, Bạch Mỹ Đình đều là do ông cụ hại bọn họ thành ra thế này. Lúc đó bọn họ mới được bao nhiêu tuổi chứ, ông già đó làm sao có thể nhẫn tâm ra tay như vậy? Làm sao ông ta dám làm như vậy hả? Tôi cảm thấy dù tôi có chết ông ta cả trăm cả ngàn lần đi nữa, cũng không hề quá đáng.”

Tiêu Vinh ở đầu dây điện thoại bên kia, phát tiết nỗi hận thù và sự bất mãn của mình.

Tiêu Khôn Hoằng cứ ngồi trên một chiếc ghế như một khúc gỗ vậy, trong lúc nhất thời dường như đã trải qua mấy đời người.

Không lâu sau, thời gian thăm viếng kết thúc.

Tiêu Vinh nắm chặt lấy ống nói, hung dữ nói: “Đây là do cậu nợ tôi và em gái của tôi, mọi chuyện đều là do các người. Tiêu Khôn Hoằng, lương tâm của cậu có thể an ổn được không? Cậu phải trả nợ thay cho ông cụ của mình.”

Lời của Tiêu Vinh còn chưa kịp nói xong, sau đó đã bị người đưa đi.

Tiêu Khôn Hoằng bị bỏ lại một mình ngồi trên chiếc ghế đó, anh vẫn duy trì động tác cầm ống nói, như thể thời gian đã ngưng đọng lại vậy.

Một lúc lâu sau, trợ lý Tiêu mới bước tới, thận trọng nói: “Ông chủ?”

Tiêu Khôn Hoằng không có phản ứng gì cả.

Trợ lý Tiêu tiếp tục nói: “Lúc nãy bà chủ có nhắn tin hỏi tôi, hôm nay anh có làm thêm giờ không?”

Hiện tại đã cách một tiếng đồng hồ so với thời gian tan tầm thường ngày.

Ông chủ đã ngồi ở đây rất lâu rồi.

Rốt cuộc Tiêu Vinh đã nói những lời gì, mà lại khiến ông chủ đột nhiên trở thành thế này, thật khiến người cảm thấy có chút lo lắng.

Đã lâu rồi anh ta không thấy bộ dạng này của ông chủ.

Khi nhắc đến tên vợ mình, Tiêu Khôn Hoằng lúc này mới có phản ứng, anh đặt lại ông nói xuống, chậm rãi đứng dậy: “Nói với bà chủ là đêm nay tôi không trở về, đừng đợi tôi nữa.”

Anh cần phải đi bình tĩnh trở lại.

Trợ lý Tiêu kinh ngạc nhìn Tiêu Khôn Hoằng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Rốt cuộc hung thủ phía sau chuyện này là ai? Tại sao ông chủ lại có biểu hiện này.

Trợ lý Tiêu cũng không dám hỏi, chỉ có thể dựa theo lời phân phó trả lời lại tin nhắn zalo của Thi Nhân: “Hôm nay ông chủ hơi bận, có thể còn rất khuya mới xong, tôi sẽ trông coi ông chủ ăn bữa tối đầy đủ, bà chủ cứ yên tâm.”

“Được, vất vả rồi.”

Thi Nhân đặt điện thoại di động xuống, không biết tại sao cô luôn cảm thấy mí mắt nhảy hơi nhanh.

Khiến cô có chút lo lắng, cũng không biết có phải vì ngày mai là ngày phán xét rồi không, cô cứ cảm thấy không được thực tế lắm.

“Mẹ ơi, chừng nào cha trở về?”

Bé Bánh Bao tung tăng chạy đến hỏi thăm tin tức của Tiêu Khôn Hoằng.

Thi Nhân nhéo mặt con gái: “Hôm nay cha làm thêm giờ, bữa tối có thể sẽ không thể trở về ăn nữa, cũng không thể kể chuyện trước khi đi ngủ cho các con rồi.”

“Tại sao phải làm thêm giờ?”

“Vì kiếm tiền đấy, nếu không cha làm sao có thể mua váy đẹp và mua đồ ăn ngon cho Tiểu Khê được?” Bé Bánh Bao dùng sức gật gật đầu: “Con biết rồi ạ.”

“Tiểu Khê, cho nên các con phải ngoan ngoãn một chút biết không nào?”

Thi Nhân đưa các con đi ăn, sau đó để Bạch Tuyết ra ngoài chơi với Ba Bánh Bao nhỏ trong khu vườn nhỏ.

Cô ngồi trên chiếc ghế bên cạnh ngắm nhìn, khóe miệng hơi nhếch lên, cuộc sống sau này của cô hẳn là sẽ trở nên càng ngày càng tốt.

Nhưng cô luôn cảm thấy có chút không thiết thực.

“Bà chủ, ăn một ít trái cây đi.”

Mợ Hồng bưng theo một đĩa trái cây tới, đặt nó trên bàn trà nhỏ.

“Mợ Hồng cũng ngồi xuống nghỉ một lát đi.”

“Tôi không ngồi đâu.”

“Mợ đến trò chuyện với cháu đi.”

Mợ Hồng nhìn thấy vẻ mặt của Thi Nhân, vẫn là ngồi ở bên cạnh cô: “Bà chủ đừng lo lắng quá, người như ông chủ bận rộn là chuyện bình thường, tuyệt đối sẽ không ở bên ngoài làm xằng làm bậy đâu.”

“Mợ Hồng, cháu không có ý đó.”

Vốn dĩ Thi Nhân còn có chút tâm thần không yên, khi cô bị mợ Hồng nói câu nói như vậy, thì lại cảm thấy có chút buồn cười.

“Vậy bà chủ đang lo lắng cái gì? Có phải là ông chủ ngày nào cũng về ngủ với vợ, hôm nay đột nhiên lại không thấy trở về, nên cô cảm thấy không thích ứng sao?”

“Có thể có một chút.”

Thói quen thực sự là một điều rất đáng sợ.

Tiêu Khôn Hoằng bỗng nhiên không trở về, cô mới phát hiện có chút không quen, cứ cảm thấy thiếu cái gì đó.

“Nếu về sau ông chủ mà đi công tác xa vài ngày, vậy bà chủ sẽ thế nào đây?”

Thi Nhân thở dài: “Cháu cũng không biết.”

Cô luôn cảm thấy bây giờ cô đã trở thành một quý phụ cô độc vậy, nếu không có Tiêu Khôn Hoằng, như thể cuộc sống sẽ không có chủ định vậy.

“Bà chủ, nếu như cô đã hoàn thành xong tác phẩm điêu khắc, vậy thì cô hãy quay trở lại tập đoàn làm việc đi. Nếu có công việc, thì cô sẽ không suy nghĩ lung tung nữa: Dù lấy ai thì một người phụ nữ cũng nên có công việc riêng của mình, mới có thể sống một cuộc sống tuyệt vời hơn.”

Mợ Hồng càng nói càng kích động: “Giống như lúc trước tôi nghỉ hưu ở nhà họ Tiêu, sau khi trở vê nhà mới phát hiện có điều không ổn. Bây giờ tôi ra ngoài làm việc, mọi việc trong nhà đều hòa hợp.”

Thi Nhân bỗng nhiên nghĩ thông suốt.

Đúng vậy, cô phải đi làm việc.

Trong khoảng thời gian này đã xảy ra rất nhiều chuyện, cô đã trở thành một người không công ăn việc làm.

Kể từ khi hoàn thành món quà sinh nhật, cô đã cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó, hiện tại Tiêu Khôn Hoằng tăng ca không trở về, cảm giác này của cô lại càng ngày càng mãnh liệt.

Mợ Hồng một câu làm bừng tỉnh người trong mộng: Quả thực là cô nên đi làm lại rồi.

Thi Nhân mới không muốn trở thành một bà nội trợ sớm như vậy, cuộc sống kiểu này đối với cô mà nói quả thật rất nhàm chán.

Mợ Hồng nói không sai, cô nên chuẩn bị quay trở lại làm việc mới đúng.

Cô vẫn còn có ước mơ của riêng mình chưa được hiện thực nữa cơ mà.