Tổng Tài Truy Thê: 36 Kế Chưa Đủ

Chương 360



Chương 360

Nhà họ Hách?

Ánh mắt Tiêu Khôn Hoằng trở nên có chút vi diệu, cuối cùng bà Hách cũng không thể ngồi yên được nữa rồi?

Người đàn ông chậm rãi nói: “Chờ chút đi, khi nào có thời gian rồi mới nói.”

Trợ lý Tiêu biết bọn trẻ còn ở đây, nên cũng không tiếp tục thảo luận nữa.

Tiêu Khôn Hoằng cầm lấy khăn giấy, lau sạch mẩu vụn bánh quy bên miệng của Bé Bánh Bao đi, sau đó lại đơn giản lau sạch sẽ chỗ ngồi bên trong xe thêm một lần nữa.

Mỗi lần bọn trẻ đi trên xe của anh, đều sẽ trở thành hiện trường tai họa.

Ngay từ lúc đầu anh còn không quen, cho đến bây giờ đã luyện thành thói quen, anh nhận ra rằng sức chịu đựng của mình càng ngày càng cao, hóa ra thói quen thực sự là một chuyện rất đáng sợ.

Xe về đến nhà.

Thi Nhân đã sớm đứng đợi ở cửa, cô nhìn thấy Ba Bánh Bao nhỏ cùng Tiêu Khôn Hoằng bước xuống xe, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Vốn dĩ Ba Bánh Bao nhỏ hẳn là đã trở về từ sớm rồi.

Khi nhìn thấy thời gian không đúng, cô mới gọi điện thoại hỏi tài xế, lúc này cô mới biết được là Ba Bánh Bao nhỏ lại đi đến tập đoàn Quang Viễn, nói cái gì mà phải đến đón Tiêu Khôn Hoằng tan làm. Ba Bánh Bao nhỏ này lại giở trò gì nữa đây?

Bọn chúng sẽ không vô duyên vô cớ mà chạy đến tập đoàn Quang Viễn, nhất định phải có chuyện gì đó.

“Mẹ ơi, chúng con về rồi.”

Bé Bánh Bao nhấc chân chạy tới, bập môi hôn Thi Nhân một cái, rồi ngửa khuôn mặt rạng rỡ lên, thật khiến người ta khó có thể tức giận được.

Cô chỉ đành phải nắm lấy bàn tay của cô con gái nhỏ: “Con rửa tay trước rồi đi ăn cơm.”

Thi Nhân liếc nhìn Mạc Tiểu Bắc với vẻ mặt đầy ẩn ý: Sau bữa cơm này, mẹ sẽ tính số với con sau.

Cậu bạn nhỏ Mạc Tiểu Bắc đột nhiên cảm thấy sống lưng lạnh toát, cậu bé theo bản năng mà nấp bên cạnh Tiêu Khôn Hoằng, cái cớ mà lúc nãy cậu bé đã nói hy vọng là còn có tác dụng đi.

Mặc dù thường ngày nhìn mẹ trông rất dịu dàng, nhưng khi mẹ tức giận, cũng rất đáng sợ lắm.

Tiêu Khôn Hoằng giả vờ như không nhìn thấy tín hiệu cầu cứu của con trai cả.

Anh nghĩ đến chuyện rất lâu về trước, Ba Bánh Bao nhỏ vẫn còn sống trong khu biệt thự Thiên Thượng liền kề số một, bọn chúng đã lẻn ra khỏi tòa nhà, sau đó trốn bảo mẫu lén chạy ra ngoài, mà trực tiếp đến tập đoàn Quang Viễn tìm mình.

Ba Bánh Bao nhỏ còn tự mình đi bắt taxi.

Bộ dạng tinh ranh lén lúc, thường hay dùng khuôn mặt ngây thơ hồn nhiên đó để đi đánh lừa những người lớn bên ngoài.

Trước đây anh vẫn có cử người đi theo canh chừng.

Nhưng nếu bây giờ anh mà không cho Ba Bánh Bao nhỏ một bài học, thì sau này nói không chừng sẽ lại xảy ra chuyện tổ chức băng nhóm theo đi trốn học nữa.

Tiêu Khôn Hoằng im lặng không nói, giả vờ như không biết gì.

Lúc ăn cơm, Tiêu Khôn Hoằng nhìn thấy đồ ăn trên bàn, khá là phong phú.

Hơn nữa anh có thể nhìn ra những món này đều được chuẩn bị rất kỹ lưỡng.

Anh nhớ tới Ba Bánh Bao nói về chuyện cãi nhau, lẽ nào vợ mình cũng hiểu lầm rồi, hoặc là cho rằng anh ở bên ngoài chơi bời xằng bậy?

Mặc dù anh cũng không phải là thật sự làm thêm giờ, nhưng ngày hôm qua sau khi biết được sự thật về chuyện của Bạch Mỹ Đình, anh đúng là thực sự muốn ở một mình.

Nếu anh trở về với tâm trạng tồi tệ như vậy, chắc chắn cô vợ nhỏ của anh sẽ lo lắng.

Anh không muốn như vậy.

“Oa, món này trông ngon quá.”

Bé Bánh Bao cũng chú ý tới đồ ăn của hôm nay khác với mọi khi.

Thi Nhân cười lên tiếng nói: “Nếm thử xem, đây là một món ăn mới mà mẹ học được từ mợ Hồng đấy.”

Tiêu Khôn Hoằng vô cùng nể mặt mà ngồi ở trên ghế nếm thử một miếng, sau đó gật đầu: “Không tồi.”

Mợ Hồng biết rõ khẩu vị của anh như thế nào.

Cô vợ nhỏ đã cải tiến một số món ở trên, hương vị cũng khá độc đáo.

Thi Nhân nhìn thấy bọn họ ăn uống vui vẻ như vậy, cô cũng không khỏi nảy sinh một loại cảm giác thành tựu, có lẽ đây chính là khởi nguồn cảm giác thành tựu của các bà mẹ dành toàn thời gian cho con mình.

Nhưng cô lại bận cả buổi chiều hôm nay mới làm được hai món này.

Những thứ còn lại đều là do mợ Hồng làm cả, đồng thời Thi Nhân cũng cảm thấy các bà mẹ toàn chức thời gian thật chẳng dễ dàng gì, ít nhất nói việc rửa tay nấu canh cũng không dễ dàng rồi.

Chức vị nội trợ toàn chức thời gian này, có lẽ không phù hợp với cô.

Hôm nay Thi Nhân đã nếm trải qua cuộc sống của một bà mẹ toàn chức thời gian, cảm thấy nó thực sự rất nhàm chán, về cơ bản cô không cần phải làm gì cả.

Nếu là ở trước kia, Thi Nhân chỉ mong sao có được cuộc sống nhàn rỗi như vậy.

Có người đón con, có người nấu ăn, còn có người dọn phòng giặt quần áo.

Đây quả thực chính là một cuộc sống mà ai cũng mơ ước.

Nhưng sau khi thật sự có một ngày như vậy, cô mới nhận ra rằng mọi chuyện không đơn giản như vậy.

Một bữa cơm ăn rất vui vẻ.

Sau khi Ba Bánh Bao nhỏ ăn xong, rồi lại chạy ra ngoài chơi với Bạch Tuyết trong sân vườn.

Thi Nhân xoa xoa cổ tay, hôm nay cô đứng trong bếp quá lâu, cái cảm giác thật mệt mỏi.

“Tay em bị sao vậy?” Tiêu Khôn Hoằng chú ý tới ngón tay của cô vợ nhỏ, bên trên còn quấn miếng băng dán cá nhân.

“Cái này hả, khi nấu ăn em sơ ý bị xước phải.”

“Sao lại bất cẩn như vậy?”

Tiêu Khôn Hoằng kéo lấy tay cô, cẩn thận quan sát: “Đã khử trùng chưa?”

“Khử trùng rồi.”

“Cách đây vài tiếng trước rồi chứ gì?”

Thi Nhân lập tức sờ mũi và không nói gì, làm sao anh biết được.

Tiêu Khôn Hoằng lấy hộp thuốc tới, đích thân bôi thuốc cho cô, khi nhìn thấy vết thương trên ngón tay út của cô, ánh mắt anh càng trở nên lạnh lẽo hơn: “Thật ra em không cần phải vất vả đi nấu cơm như vậy, đều có người làm mà.”

Thật ra anh cũng không có yêu cầu gì nhiều về phương diện ăn uống.

“Chẳng lẽ những món em làm không ngon sao?”

“Ngon, nhưng anh không muốn nhìn thấy em bị thương, nếu như vậy anh thà không ăn thì hơn.”

Tiêu Khôn Hoằng siết chặt cổ tay cô, khuôn mặt nghiêm túc nhìn cô: “Anh mời nhiều người đến chăm sóc cho mẹ con em như vậy, chính là vì anh không muốn em mệt mỏi như vậy. Em làm như vậy, khiến anh cảm thấy rất khó xử.”

“Anh khó xử cái gì chứ?”

Người đàn ông rũ mắt xuống, ánh mắt sâu thẳm: “Nếu em không chăm chỉ tiêu tiền, thì làm sao anh có động lực kiếm tiền đây?”

“Khụ khụ khụ, thế nhưng nếu như em lấy thẻ của anh tùy tiện đi tiêu xài hoang phí, anh không cảm thấy em là người phụ nữ lụi bại sao?”

Thi Nhân cảm thấy anh bắt đầu mở khóa ra chế độ bá đạo của chủ tịch nữa rồi.

“Đương nhiên, em cố gắng tiêu tiền sẽ khiến anh cảm thấy rất có động lực trong cuộc sống.”

“Tiêu…Tiêu Khôn Hoằng, sao…sao anh nói chuyện khác với mọi khi như thế này?”

Người đàn ông tỏ vẻ nghiêm túc, ngón tay thon dài móc cổ tay cô, ánh mắt càng thêm sâu thẳm: “Trước đây anh chỉ có một mình, nhưng bây giờ anh đã có vợ con, tất nhiên là khác rồi.”

Thi Nhân trực tiếp bị màn biểu lộ tình cảm táo tợn của người đàn ông làm cho ngơ ngác.

Hôm nay anh đã ăn phải cái gì, mà tại sao lại trở nên nhiệt tình thế này?

Thật là kỳ lạ.

Tiêu Khôn Hoằng cúi đầu quấn băng dán cá nhân vào cho cô: “Em nhớ là cách hai tiếng thay băng một lần, không được để dính nước, khoảng chừng ngày mai là có thể khỏi rồi.”

Giọng nói của người đàn ông trầm thấp, khi anh nói lời lải nhải cũng rất hay.

Khóe miệng của Thi Nhân cong lên: “Vậy ý của anh là muốn em làm một bà nội trợ hả?”

“Không, em muốn làm gì thì làm.”

Tiêu Khôn Hoằng buông tay cô ra: “Bất kể em muốn làm gì, anh cũng là người đàn ông đứng phía sau em.

Đương nhiên là anh cảm thấy em làm bà nội trợ toàn chức thời gian sẽ thích hợp hơn, mỗi ngày ngủ đến đủ giấc rồi tỉnh dậy, buổi chiều đi uống trà chiều, đi chơi mạt chược và đắp mặt nạ. Đến buổi tối thì trở về đón con ăn cơm, rồi sau đó ngủ cùng với bọn chúng là đủ rồi.”

Tại sao cô lại cảm thấy rằng điểm mấu chết là ở câu cuối cùng nhỉ?

Thi Nhân đột nhiên sáp lại gần ôm lấy anh: “Sau đột nhiên em lại cảm thấy mình may mắn thế này, tại sao tự nhiên em lại cảm thấy hạnh phúc đến không thể tả được nhỉ”

“Em còn có thể hạnh phúc hơn.”

Tiêu Khôn Hoằng giơ tay ôm lấy người vào lòng: “Các con nói rằng ngà hôm qua em không vui, em lo lắng anh sẽ ở bên ngoài ăn chơi làm bậy à?”

“Không có.”

Thi Nhân có chút dở khóc dở cười, tại sao anh lại giống hệt như mợ Hồng vậy.

“Nếu không phải thì tại sao em lại như vậy?”

Thi Nhân khựng lại một chút, cô ngại phải nói rằng là bởi vì anh không trở về, nên cô cảm thấy không thích ứng.

Nếu cô mà nói như vậy, há chẳng phải là tỏ ra cô không thể rời xa Tiêu Khôn Hoằng được hay sao.

“Nói hay không?”

Tiêu Khôn Hoằng bóp lấy cằm cô, ánh mắt mang theo sự uy hiếp.