Tổng Tài Truy Thê: 36 Kế Chưa Đủ

Chương 383



Chương 383

Tiêu Khôn Hoằng chưa từng nhấp vào liên kết kia, đó là lý do vì sao anh nói không có tin tức gì mới trong ngày hôm nay, điện thoại cũng không gọi. Hóa ra là đi hẹn hò với người yêu cũ! Thi Nhân, cô đúng là rất giỏi!

Vì đột nhiên phát sinh thêm chuyện này mà bầu không khí càng trở nên yên ắng hơn bao giờ hết, bây giờ cũng chẳng ai nghĩ tới mợ Tiêu đang có nhiều chuyện không rõ ràng với người đàn ông ngoài kia, lại còn bị phóng viên ập tới chụp ành.

Đây rõ ràng không phải là để cho Tiêu Khôn Hoằng mọc hai cái sừng trên đầu sao? Loại chuyện như này thực sự khiến cho người đàn ông không có cách nào có thể chịu đựng nổi.

Không lâu sau, có một người lên tiếng: “Tổng giám đốc Tiêu, hay là anh đến quán bar Ánh Trăng uống một chút cho khuây khỏa đi?”

“Đúng vậy! Nếu muốn có một cuộc sống vui vẻ thì phải luôn có hai cái sừng trên dấu.”

Những lời này vừa được nói ra, lập tức có người hít vào một hơi thật sâu, rốt cuộc là người này đang nói cái gì vậy, làm sao lại có thể nói ra những lời như thế. Người này thực sự không sợ chết mà! Đừng nói là không ai thấy sắc mặt của Tiêu Khôn Hoằng đang ngày càng tối sầm lại đấy chứ?

Tiêu Khôn Hoằng siết chặt chiếc điện thoại di động trong tay, lạnh lùng nói: “Đi thôi!”

Tiêu Khôn Hoằng lập tức đi ra khỏi phòng khách, gió lạnh từ bên ngoài thổi vào cũng không thể so được với sự lạnh lùng trong đôi mắt của anh lúc này.

Trợ lý Tiêu nhin thấy vẻ mặt của anh thì sợ hãi đi theo.

Chuyện gì đang xày ra vậy, hai người này đã chiến tranh lạnh mấy ngày nay rồi, trước mắt có thể hòa giải được luôn thì kết quả lại xày ra việc ngoài ý muốn. Rốt cuộc là có chịu hòa giải hay không đề mọi người còn có thể sống dễ chịu hơn?

Tiêu Khôn Hoằng đi một mạch đến quản bar Ánh Trăng, bao nguyên tầng cao nhất của tòa nhà, gọi rất nhiều các cô gái xinh đẹp đến. Một số người đang thì thấm bàn tán liệu có phải Tiêu Khôn Hoằng và Thi Nhân có vấn đề trong tình cảm rồi hay không? Thi Nhân biết về những tiêu để bài báo trên internet là nhờ Mạc Từ Tây.

Khi nhìn thấy những bài báo dài, bỗng nhiên đầu dc cô như muốn nổ tung, cô đã từng nói rằng cô có một dự cảm không lành và nó thực sự đã xảy ra.

Tất cả những thứ này nghĩa là sao? Cô đến khách sạn là để gặp bà Hách,

Mạc Từ Tây nói: “Chị à, chuyện này không dễ xử lý lắm, chủ yếu là phụ thuộc vào phía Tiêu Khôn Hoằng. Chị cũng sơ suất quá, cho dù có chuyện muốn nói cũng không nên đến những nơi dễ hiểu lầm như khách sạn. Dù gì cũng nên gọi bạn bè hoặc bảo vệ đi theo để tránh hiều lầm.”

Thi Nhân lấy tay đỡ lấy đầu của mình.

Cô nói: “Việc này hoàn toàn khác xa so với những gì mà các nhà báo đăng tin, chị đi đến khách sạn là để gặp bà Hách thôi mà!”

Thi Nhân giải thích.

Mac Từ Tây thở dài: “Em có thể tin tường chị, nhưng chắc chắn người ngoài sẽ không tin chị. Làm sao bà Hách lại có thể ở đấy đưoc? Chang le nhà họ Hách không có biệt thự ở khu đó sao?”

“Chị cũng không rõ lắm, nhưng Hách Liên Thành nói là Tiêu Khôn Hoàng làm.”

Thi Nhân cũng không biết Tiêu Khôn Hoàng đã làm cái gì mà uy hiếp nhà họ Hách đến mức đường cùng như vậy.

Nhưng hết lần này đến lần khác, địa điểm gặp lại là khách sạn thì Thi Nhân có nhảy xuống sông Sài Gòn cũng không thể tẩy sạch được lỗi lầm của mình gây ra. “Chị à, chuyện này Tiêu Khôn Hoằng có biết không vậy? Nếu như anh ấy biết thì em khẳng định là không có vấn để gì cả. Mặc kệ người bên ngoài có nghĩ thế nào thi quan hệ của hai người cũng không xày ra vấn để gì cà.” Thi Nhân dừng lại một chút: “Chắc em cũng biết gần đây chị với anh ấy đang chiến tranh lạnh đúng không?”

Vốn dĩ là cô muốn nói cho Tiêu Khôn Hoằng nhưng cuối cùng lại chưa thể nói. Cuối cùng thì bây giờ cũng có thể nói được rồi. “Chị à, bây giờ chị nên đến gặp Tiêu Khôn Hoằng để nói rõ mọi chuyện, còn lại thì đều có thể giải quyết sau.”

“Chị biết rồi.”

Thi Nhân nhìn thấy những bình luận này, đột nhiên cảm thấy đau đầu nhức óc, không những thể cô còn để một phóng viên theo dõi cô, đây là do cô đã quá sơ suất.

Cô lấy điện thoại di động ra, bấm vào khung nói chuyện của cô với Tiêu Khôn Hoằng.

Sau khi chỉnh sửa mất một lúc lâu, cô cũng không biết nên nói cái gì với anh, cuối cùng lại xóa hết những gì vừa viết đi,

Thi Nhân nghĩ ngợi một lúc, bản thân cô không làm việc gì sai thì sao phải sợ cái gì chứ?

Cô trực tiếp gọi cho Tiêu Khôn Hoằng, chuyện này tốt nhất vẫn là nói trực tiếp, điện thoại vang lên vài tiếng tút, sau đó được kết nối: “Xin chào!”

“Cô là?”

Thi nhân ngần cả người, tại sao lại là một người phụ nữ nghe điện thoại?

Cô cố gắng đè nén những nghi ngờ trong lòng: “Cho hỏi Tiêu Khôn Hoằng đâu a?”

“Tổng giám đốc Tiêu đã uống nhiều rồi, cần được nghỉ ngơi. Tôi với anh ấy giống nhau, nếu có chuyện gì thì cứ nói với tôi.”

Thi Nhân cười lạnh một cái, sau đó cúp điện thoại. Giống nhau cái con khi! Tiêu Khôn Hoằng, đổ khon nan! Lúc này, ở đấu dây điện thoại bên kia, cô gái trẻ tuổi đang nhìn số điện thoại vừa gọi đến, trực tiếp xóa nhật ký cuộc gọi đi. “Cô đang làm cái gì đấy?”

Đột nhiên giọng nói nghiêm nghị và lạnh lùng của Tiêu Khôn Hoằng truyền đến, anh giật lấy điện thoại rồi nhìn chằm chằm vào cô gái đang ngồi bên cạnh: “Cút! Ai cho cô đi vào đây?”

“Tổng giám đốc Tiêu! Tôi tới đây là để xin lỗi anh!”

“Cút ra ngoài!”

Cô gái kia vẫn không chịu rời đi: “Tổng giám đốc Tiêu, hôm nay tôi là người chủ trì cuộc phỏng vấn. Tôi thấy vợ của anh đã làm chuyện có lỗi với anh. Tôi nghĩ anh cần người an ủi nên tôi đã đến đây tìm anh.”

“Cô cảm thấy tôi cần được an ủi sao?”

Tiêu Khôn Hoằng nhìn chằm chằm vào cô ta, ảnh mắt đầy sát khí. “Đúng, đúng vậy, tôi đã luôn ngưỡng mộ tổng giám đốc từ lâu. Trước đây tôi đã thích anh rồi.”

Cô ta lấy hết dũng khí để nhìn anh, đáy mắt mang theo đẩy sự si mê.

Bản thân cô ta cảm thấy chỉ có loại đàn ông như Tiêu Khôn Hoằng đây mới là chân ái của cuộc đời minh

Tiêu Khôn Hoàng nhìn chằm chằm vào cô ta: “Ah, cời quân áo ra di.”

“Anh, anh nói cái gì vậy. Tôi không phải loại con gái này.”

“Đều đã chủ động dâng tới tận cửa rồi mà cô còn già vờ ngây thơ trong sạch cái gì chứ? Điểu cô thích không phải là muốn làm tình nhân ngủ với tôi sao? Còn giả vờ cái gì chứ?”

Lời nói sắc bén của Tiêu Khôn Hoằng khiến cho người chủ trì không nói được thêm một chữ nào, sắc mặt trở nên tái nhợt. Cô ta không nghĩ tới người đàn ông có vẻ ngoài hiền lành, lịch sự như vậy lại có thể nói năng thâm độc như thế. Tất cả các lớp nguy trang của cô ta đều bị xé toạc khiến cho cô ta vất vả lắm mới gom lại được một ít dũng khí. “Nếu như đây là ý của anh Tiêu thì tôi, tôi thực sự cũng có thể.”

Tay cô gái vội vàng coi áo khoác xuống, tay cũng đã phát run rồi mà cô ta cũng không biết minh đang kích động hay căng thẳng.

Đôi môi mòng của người đàn ông khẽ mờ: “Cút!”

“Rốt cuộc tôi có chỗ nào không tốt chứ?”

“Cho dù cô có trong thời kỳ man kinh tôi cũng sẽ không ngủ với cô.”

Đôi mắt tàn ác của Tiêu Khôn Hoằng trực tiếp dọa người chủ trì trẻ tuổi phát khóc, cô ta cầm áo khoác rối xoay người chạy ra khỏi căn phòng.

Sắc mặt người đàn ông tái mét, anh cẩm diện thoại di động rồi nhìn mấy lần mà vẫn không thấy có bất kì tin tức gì. Đột nhiên anh cảm thấy đầu hơi choáng váng, anh dựa đầu vào đầu giường. “Thi Nhân, chẳng lẽ mới cãi nhau một lần mà em đã không tin anh như vậy sao? Em cử hoàng hot như vậy mà chạy bừa đi tìm Hách Liên Thành sao? Em coi anh là cái gì chứ?”

Một lúc lâu sau, trợ lý Tiêu bưng ly nước chanh đi vào: “Cậu ba, uống chút nước đi.”

“Ảnh chụp là do ai chup?”

“Một tay săn ành vẫn ngôi lời ở bên ngoài khu biệt thự Thiên Thượng số một, bọn họ liên lạc với chúng ta và nói rằng còn muốn bản những bức ảnh khác.”

Khi trợ lý Tiêu nói câu này, anh ta giống như đang treo đao xung quanh cổ mình.

Lại còn có những bức ảnh khác nữa sao?

Trợ lý Tiêu cảm thấy những bức ảnh kia chính là một quả bom nguyên tử, bọn họ không biết nó sẽ phát nổ lúc nào. Đến tận bây giờ mà vẫn chưa có tin tức gi ở bên phía mợ ba, cũng không thấy gọi điện thoại qua đây. Ít ra thì mợ ba cũng có thể gọi điện thoại đến giải thích một chút mà,

Đột nhiên Tiêu Khôn Hoằng mờ mắt ra, ánh mắt anh khó lường: “Mua lại.”

“Vâng. Vậy còn những bức ảnh đã bị lộ ra ngoài ảnh sáng thì sao a?”

Người đàn ông dừng một chút rồi nói: “Xóa hết di.”

Anh nhìn vào điện thoại di động, mở khung nói chuyện của Thi Nhân ra, qua một lúc lâu mà anh vẫn không biết phải nói gì. Cuối cùng anh trực tiếp gọi điện, anh muốn tự mình hỏi rõ ràng mọi chuyện, hỏi xem anh có lỗi với cô ở điểm nào? “Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi hiện đã tắt máy, xin vui lòng gọi lại sau.”