Tổng Tài Truy Thê: 36 Kế Chưa Đủ

Chương 390



Chương 390

Bầu không khí bỗng chốc trở nên yên tĩnh.

Mạc Tiểu Nam mở miệng nói theo: “Đúng đó, cha di không phải cha là ông chủ sao, tại sao không thể đối xử với mẹ tốt hơn một chút được chứ?”

Nhát dao thứ hai lại đâm tới khiến Tiêu Khôn Hoằng cảm thấy trong lòng có có chút đau đớn.

Anh nhìn đứa con trai trước mặt này: “Chuyện này chỉ là hiểu nhầm mà thôi, cha hoàn toàn không biết cô ấy đi đón các con.”

Mạc Tiểu Bắc: “Chẳng lẽ mẹ không đi đón bọn con thì cũng không thể tan làm sớm hay sao?”

Mạc Tiểu Nam: “Đúng đó, mẹ của Bé mập đều có thể tùy ý tan làm mà không ai dám ngăn càn.”

Lần đầu tiên trong đời Tiêu Khôn Hoằng bị hồi đến mức không nói lên lời.

Đúng vậy rot cuộc anh đang làm gì thế này? Dùng quyền lực của công ty để ép buộc cô trở lại tăng ca, chẳng phải chi vi có thể tan làm cung với cô vợ nhỏ bé của mình thôi sao?

Nhưng anh tốn nhiều tâm tư như vậy, cuối cùng lại chỉ phản tác tác dụng.

Tiêu Khôn Hoàng nhớ lại những việc mà bản bản thân đã từng làm khi trước, cảm thấy chi số thông minh của mình lúc này có lẽ đã offline, xem đi đây có phải là việc mà con người làm hay không?

Rõ ràng biết rằng họ đã có các con.

Cũng biết trước kia cô ấy vừa phải làm thêm giờ còn phải chăm sóc cho bọn trẻ vô cùng vất vả.

Anh cũng đã từng hứa rằng sẽ không để cô phải trải qua cuộc sống như vậy nữa, nhưng hiện tại anh lại làm chuyện tương tự bắt cô phải tăng ca.

Tiêu Khôn Hoằng chợt hiểu ra.

Khi vợ chồng xảy ra tranh cãi, người đàn ông nhận sai cũng không phải là chuyện gì khó khăn gì cho cam, dù sao bàn thân anh cũng là người có lỗi.

Người đàn ông cụp mắt xuống nhìn hai đứa nhỏ: “Đợi đã, chờ một chút rồi chúng ta cùng về nhà.”

“Ung uc, ung uc.”

Mạc Tiểu Nam che lại chiếc bụng nhỏ của minh, khuôn mặt nhỏ nhắn độ bừng: “Con không đói”

Tiêu Khôn Hoàng liếc nhìn thời gian, trước kia vào thời gian này hẳn là dã sớm dùng bữa roi mới đúng.

Cảm giác tội lỗi trong lòng anh càng nhiều hơn.

Anh trực tiếp bước ra ngoài nhìn trợ lý Tiêu: “Kêu người đưa cơm tới đây.” Bây giờ trở về nhà dùng bữa cũng đã hơi muộn, không bằng ở lại công ty ăn xong rồi về.

Tiêu Khôn Hoằng quay đầu lại nhìn hai đứa nhỏ: “Các con có muốn đi cùng cha không?”

Mac Tiểu Bắc lắc đầu: “Không cần dâu a, chúng con ở đây cùng với em gái, nhỡ như em ấy tinh lại không thấy ai thì sẽ khóc đỏ.”

“Ừ, cha sẽ quay lại sớm thôi.”

Tiêu Khôn Hoằng trực tiếp đi xuống lầu, phát hiện đèn trong phòng Thiết kế vẫn còn sảng rọi. Lúc anh đến nơi, cơm hộp mà Triệu Nhược Trúc đặt cũng vừa được đưa tới, khi mọi người đang phân phát thì nhìn thấy sếp lớn tới.

Có chuyện gì vậy?

Sảnh lớn ở bên ngoài phòng làm việc bỗng tro nên vô cùng yên tĩnh. Tiêu Khôn Hoàng thàn nhiên mo miệng hỏi: “Cô ấy đâu rồi?

Cô ấy ở đây tất nhiên chính là chi Tổ trưong Mạc rối. “Tổ trường Mạc đang ở trong văn phòng, ở đây cũng đặt cơm hộp cho cô ấy rồi còn có phần của bon trẻ nữa.”

“Không cần đâu, bọn trẻ đã có người chuyên đưa cơm rồi, thức ăn bên ngoài không thích hợp với chúng.”

Tiêu Khôn Hoằng đi tới bên ngoài phòng làm việc rồi đột nhiên quay đầu lại, Triệu Nhược Trúc cùng các đồng nghiệp khác lần lượt cúi đầu giả vờ như đang rất bận rộn.

Họ không nhìn thấy gì cả cũng sẽ không nói gì hết.

Người đàn ông chậm rãi mở miệng: “Thời gian không còn sớm nữa, mọi người tan làm đi, phần việc còn lại để mai làm cũng được.”

Triệu Nhược Trúc ngập ngừng giây lát sau đó nhìn đồng nghiệp rồi cười nói: “Cám ơn sếp.”

Cuối cùng cũng có thể tan làm rồi, quá tuyệt! Quả nhiên lời đồn không sai, bà chủ Tiêu chinh là là ngôi sao may mắn của họ.

Thị Nhân vốn dang về đó án nghe thấy tiếng reo hò ở bên ngoài, đang phân vân không biết đã xảy ra chuyện gì, sau đó thì nhìn thấy người đàn ông đẩy cửa bước vào.

Về mặt của cô bỗng nghiêm lại: “Tổng giám đốc Tiêu anh đến đây làm gì, công việc còn chưa có xong đầu.”

“Không làm nữa.”

Tiêu Khôn Hoằng đi đến bên cạnh cô: “Các con đang ở trên lầu, con gái ngủ rồi, còn hai đứa lớn đều đói bụng.”

“Ó, đói rồi thì sắp xếp cho chúng ăn đi, anh đến tìm em làm gì chứ?”

Thi Nhân vẫn luôn nhìn máy tính, mặc dù tay cô vẫn đang di chuyển chuột nhưng cô cũng không biết mình đang vẽ gì nữa.

Tâm trạng của cô trở nên cực kỳ rối rắm.

Hai người cứ cứng ngắc ở đó, ai cũng không chịu nhượng bộ, không chịu là người tiến lên một bước trước.

Cô đưa con đến tập đoàn, khi các con nói muốn ra ngoài chơi cô cũng không phản đối, boi vì cô doán rằng ba đứa nhỏ chắc chắn sẽ lên lau tim Tiêu Khôn Hoàng.

Thi Nhân cũng không biết mình đang mong chờ diều gì nữa.

Mãi đến khi anh cuối cùng cũng xuất hiện, cô mới biết hóa ra bản thân đang mong chờ anh đến tìm mình. “Em cũng chưa ăn phải không? Cùng đi ăn thôi.”

“Công việc của em vẫn chưa làm xong, dù sao có người nào đó nói rằng cần phải hoàn thành xong thì mới được tan ca, em chỉ là một người làm công làm gì có tư cách mà chống đối chứ?”

“Không, em có tư cách chống đổi.”

Tiêu Khôn Hoằng đứng phía sau ghế của cô rồi ôm người vào lòng: “Em là bà xã của anh, cũng là nữ chủ nhân của Tập đoàn Quang Viễn, sao em lại không có tư cách chứ?”

“Nhưng Tập đoàn Quang Viễn cũng không có liên quan gi đến em, anh đừng có nịnh nọt em.”

Thi Nhân muốn đây người ra nhưng người đàn ông phía sau vẫn ôm chặt lấy cô, cắm đặt trên hõm vai rồi chậm rãi mở miệng nói bên tai cô: “Ban đầu anh tặng cho em nhưng chính em lại không muốn.”

“Tiêu Khôn Hoàng, anh buông em ra trước đã”

“Anh không, em là bà xã của anh, anh chỉ muốn ôm em mà thôi.”

Thị Nhân nghiến răng nghiến lợi: “Anh còn cần mặt mũi không đấy? Đây là phòng làm việc đó.”

“Bên ngoài không thấy được.”

Tiêu Khôn Hoằng nằm lấy tay cô: “Chuyện lần này tất cả đều là lỗi của anh, không nên bảo người kêu em quay lại tăng ca.”

Thi Nhân sững sờ cô không hề nghe nhầm đúng không.

Anh lại thực sự nhận sai?

Cô muốn quay đầu lại nhìn vẻ mặt của anh, nhưng kết quả lại bị anh giữ lại không cho phép cô ngẩng đầu.

Về mặt của anh có chút mất tự nhiên, từ lúc sinh ra cho đến giờ anh rất hiểm khi xin lỗi ai đó.

Anh có chút giữ không nổi thể diện của người đàn ông, sau đó nghiêng đầu cắn một ngụm lên vành tai cô: “Đừng giận nữa có được không, hà?”

Mấy ngày nay anh cũng trải qua không hề dễ dàng

Khuôn mặt của Thi Nhân bỗng tro nên do bừng, gi cô giận dữ nói: “Em nào có giận là anh đang nổi giận với em chủ, còn trả lại bản thiết kể của em nữa”

“Ừ là anh hay chấp nhặt, cố ý làm vậy”

“Cuối cùng anh cũng đã chịu thừa nhận rồi, em nói mà bàn thiết kế của em tốt như vậy, sao lại có thể không đạt yêu cầu được chứ?”

Giọng điệu của Thi Nhân cũng thà lòng hon rất nhiều.

Cô buồn bực mở miệng: “Các con ở chỗ anh thế nào rồi?”

“Không ổn lắm, Tiểu Khê khóc nhẻ.”

“Sao con bé lại khóc vậy có phải bị ngã hay không?”

Thi Nhân vội vàng ngẩng đầu lên nhìn anh với ảnh mắt đẩy lo lắng, cô không nên đề các con một mình rời khỏi, mặc dù đây là địa bàn của Tiêu Khôn Hoằng nhưng cũng không có cách nào để phòng các bé tự vấp ngã đưỢC. “Không có, các con rất khỏe.”

Tiêu Khôn Hoằng nhân cơ hội này nằm lấy tay cô: “Con gái nói với anh rằng không muốn chúng ta ly hôn, có lẽ ai đó nói năng bậy bạ nên khiến con bé suy nghĩ nhiều rối.” Sắc mặt của Thi Nhân trở nên không dược tốt cho lam.

Tuy rằng hai người họ đã cố gắng hết sức không để cho bọn trẻ tham gia vào chiến tranh lạnh của người lớn, nhưng không nghĩ tới vẫn ảnh hưởng đến chủng.

Cô đứng dậy: “Đi thôi, đi xem thế nào.”

Tiêu Khôn Hoằng gật đầu đồng ý, anh liếc nhìn máy tính một chút: “Em đang vẽ gi vậy?”

Thử này dường như không hề có liên quan gì đến chủ để của lần thiết kế này. “Không có gì.”

Thi Nhân trực tiếp tắt phần mềm không cho anh nhìn thêm nữa, đây là bí mật của cô.

Người đàn ông cũng không hòi nhiều mà dắt tay cô không buông.

Thi Nhân đầy anh ra: “Bên ngoài còn có người đấy.”

“Ho đều đã đi hết rồi, anh kêu họ tan ca sớm.”

“O, hóa ra nhà tư bàn cũng có lương tâm à?” Cô mở cửa, quả nhiên phát hiện bên ngoài không có ai, chợt thờ phào nhẹ nhôm bất giác rút tay mình ra, nhưng người đàn ông vẫn nắm chặt như cũ, có cảm nhận được nhiệt độ ẩm áp từ lòng ban tay khô ráo của anh. “Anh bò tay ra trước đi, đừng để người khác nhìn thấy.”

“Nhìn thấy thì đã sao? Em là người vợ hợp pháp và đường hoàng của anh.”

Tiêu Khôn Hoằng vô cùng thân nhiên. Cuối cùng Thi Nhân cũng không có cách nào khác chỉ đành để mặc cho anh dắt tay mình.

Hai người ngượng nghịu đi lên tầng cao nhất, đến văn phòng làm việc của Tổng giám đốc.