Tổng Tài Truy Thê: 36 Kế Chưa Đủ

Chương 407



Chương 407

“Bà Hách, tôi không hiểu bà đang nói cái gì cả? Hách Liên Thành bị làm sao?”

Vành mắt của bà Hách chợt đỏ lên: “Bây giờ thằng bé phải ngồi tù, cô vui rồi chứ? Thi Nhân, tôi có thể nói lời xin lỗi với cô, nhưng cô có thể xin Tiêu Khôn Hoằng giơ cao đánh khẽ được không, thả con tôi ra.”

“Bà nói Hách Liên Thành ngồi tù sao?”

Trong lúc nhất thời Thi Nhân không hiểu gì cả, cô thế nào cũng không hiểu.

Khoảng thời gian này, cô cũng không nghe thấy tin tức gì liên quan đến nhà họ Hách.

“Đúng vậy, tài chính của nhà họ Hách đột nhiên bị đóng băng, nói là làm chuyện trái pháp luật, bây giờ cứ nhất mực cắn mãi không buông.”

“Chúng tôi đã thăm dò được, nghe nói là do người mà chúng tôi đã đắc tội. Nhà họ Hách chúng tôi ở đây có thể đắc tội với ai ở ngoài cô chứ?”

Thi Nhân day day huyệt thái dương: “Hách Liên Thành đang ở đâu?”

“Thằng bé đang bị giam giữ, nếu không có chứng cứ, sau khi mở phiên tòa thì nó sẽ rất bất lợi.”

Thi Nhân xoay đầu nhìn Triệu Nhược Trúc: “Xin lỗi cô, hôm nay chị không thể đi cùng cô được rồi.”

“Không sao đâu, chị cứ đi xử lý chuyện của chị đi, chuyện bên này tôi đi là được rồi.”

Vừa này Triệu Nhược Trúc cũng đã nghe được cuộc đối thoại của hai người bọn họ, thì ra đây chính là bà Hách hoành hành ngang ngược, đúng là người rất phách lối.

Đúng là nhà giàu thì lắm chuyện thị phi.

Nhưng người tên Hách Liên Thành kia, hình như là bạn trai cũ của Thi Nhân thì phải. Thì ra người đàn ông luôn đứng bên cạnh Thi Nhân chính là anh ta.

Nói như vậy thì Hách Liên Thành này chính là một kẻ địch mạnh đấy.

Thắp hộ cho ông chủ một cây nến!

Thi Nhân đi đến thăm Hách Liên Thành.

Cô không ngờ được lần này sẽ phải gặp lại anh ta ở đồn cảnh sát, người đàn ông ấy tay đeo còng, cũng đã gầy đi rất nhiều.

Nhưng trên mặt Hách Liên Thành vẫn luôn mang theo vẻ dịu dàng, cho dù có xảy ra bất cứ chuyện gì anh ta vẫn cứ là một Hách Liên Thành dịu dàng.

“Em đến rồi sao?” “Ừm, sao tôi cảm giác gần đây anh không được may mắn lắm thì phải?”

Hách Liên Thành mỉm cười nói: “Có chút, Tiêu Khôn Hoằng chồng của em là một người rất lợi hại, thời gian này anh cũng đã nhìn rõ được anh ta.”

Khụ khụ, Thi Nhân hơi thất thố.

Cô chậm rãi mở miệng nói: “Mẹ của anh đến công ty chặn tôi, cả lúc trưa anh có gọi điện thoại cho tôi nữa, xin lỗi tôi không nhìn thấy.”

“Ừ, em không cần phải áy náy, điện thoại chắc không phải là anh gọi đâu, là mẹ anh đấy.”

Hách Liên Thành ngồi trên ghế, từng động tác giơ tay nhấc chân đều rất ưu nhã: “Chuyện này cũng khá đơn giản, lúc đầu mẹ anh xin lỗi em thì hẳn là sẽ có thể thuận lợi về nước được. Nhưng khoảng thời gian trước, trên internet truyền ra chuyện xấu của em và anh, kết quả là công ty của anh đã xuất hiện ngay vấn đề, hơn nữa đó lại là một lỗ hổng không có cách nào cản được.”

Bây giờ nghĩ lại, cái lỗ hổng này đã bắt đầu có từ khi nào đây?

Đây chính là quả bom mà Tiêu Khôn Hoằng đã chuẩn bị, bất cứ lúc nào cũng có thể lật đổ được tất cả mọi thứ mà bây giờ anh ta đang có.

Người đàn ông đó đúng là thâm sâu khó lường, khiến cho người khác phải kiêng dè.

Thi Nhân có chút đứng ngồi không yên: “Xin lỗi anh, lát nữa tôi sẽ giải thích rõ ràng với anh ấy.”

“Ừ, anh tin tưởng em.”

Hách Liên Thành để ý đã đến giờ: “Cứ như vậy đi, anh muốn yên tĩnh một mình.”

“Được.”

Thi Nhân cũng không nói thêm gì nữa, cô biết rõ thật ra trong lòng Hách Liên Thành vẫn còn oán hận.

Cô rời khỏi phòng, bà Hách ở bên ngoài vội vàng đi đến: “Sao rồi, nó đã nói gì? Thời gian này nó cũng không chịu gặp tôi.”

“Tôi thấy tinh thần của anh ấy cũng không tệ lắm, đã nói nguyên nhân cụ thể với tôi rồi. Yên tâm, anh ấy sẽ không có chuyện gì đâu.”

Thi Nhân nhẫn nại giải thích.

Nhưng không phải là vì bà Hách mà là vì vẫn quan tâm đến Hách Liên Thành.

“Thi Nhân, tất cả là tại cô mà nhà họ Hách mới ra nông nỗi như thế này, cô phải chịu tất cả trách nhiệm.”

Thi Nhân đứng yên, nhìn mấy người họ: “Các người chắc chắn vẫn muốn công kích tôi sao?”

Bà Hách căm giận nói: “Sao hả, chẳng lẽ chúng tôi nói sao ư?”

“Tất nhiên là sai rồi.”

Thi Nhân chậm rãi nói: “Các người hẳn là biết rõ chồng tôi Tiêu Khôn Hoằng, anh ấy rất tài giỏi, lại còn rất yêu tôi, cho nên chỉ cần là người đắc tội với tôi thì cuối cùng sẽ không có kết quả tốt đẹp gì. Tôi khuyên các người hãy quản lý cho tốt cái miệng của mình đi.”

Ngay lập tức mọi người đều yên lặng.

Sắc mặt bà Hách cũng đột nhiên rất khó coi, lời Thi Nhân nói hoàn toàn không sai. Không chỉ nhà họ Hách mà cả giám đốc đài truyền hình kia cũng vì đã đắc tội với Thi Nhân.

Cho nên chỉ trong một đêm, tất cả người nhà đó đều đã biến mất.

Rát nhiều người đều biết rõ, chuyện này là do Tiêu Khôn Hoằng động tay, nhưng lại không hề có bất kì chứng cứ nào.

Khoảng thời gian này cứ lằng nhằng mãi, làm bà ta cũng sắp phát điên luôn rồi.

Mặc dù Tiêu Khôn Hoằng không có quyền thế gì ở Mỹ, nhưng ở đây, bà ta cơ bản cũng không tìm được bất cứ sơ hở nào, chỉ có thể bị Tiêu Khôn Hoằng đùa bỡn.

Nhưng không thể không thừa nhận, chồng của Thi Nhân là một người đàn ông không dễ dàng đụng đến.

Bà Hách gắng gượng nói: “Được lắm, kẻ sĩ ba ngày không gặp mà đã thay đổi cách đối đãi rồi, tôi chịu thua là được chứ gì? Sau này nếu tôi quay về Mỹ thì sẽ không quay lại nơi này nữa. Bây giờ hãy thả con trai của tôi ra đi, chuyện xấu của các cô cũng là giả, tôi có thể giải thích với Tiêu Khôn Hoằng.”

Bà Hách nhìn Thi Nhân, người phụ nữ này cũng chỉ có thể dựa dẫm vào mỗi mình Tiêu Khôn Hoằng.

Nếu như Tiêu Khôn Hoằng hiểu lầm, Thi Nhân sẽ mất hết tất cả, cô ta hẳn là sẽ rất gấp gáp.

“Không cần đâu, chuyện này anh ấy sẽ không hiểu lầm.”

Thi Nhân cũng không phải kẻ ngốc, không nhìn ra ánh mắt của bà Hách đang có ý gì, cô xoay người rời đi.

Dĩ nhiên là quay lại tập đoàn Quang Viễn, tìm một người đàn ông để tính sổ! Cô nhìn lại thời gian hiển thị trên màn hình điện thoại, thời gian đó vừa đúng lúc vào giờ ăn trưa, chính là cuộc điện thoại mà cô không nhận được.

Lúc đó hẳn là Tiêu Khôn Hoằng đã nhìn thấy!

Anh cố ý không để cho cô nhận.

Vì sao?

Thi Nhân không nghĩ ra, cô trở về tập đoàn, đi thẳng đến văn phòng tổng giám đốc.

Trợ lý Tiêu đứng ở bên ngoài: “Ông chủ đang đợi cô.”

Xem ra anh đã biết rồi, tin tức cũng thật nhanh.

Đẩy cánh cửa ra, cô nhìn thấy dáng vẻ đang chăm chú xử lý tài liệu của Tiêu Khôn Hoằng, nhìn từ xa khí phách tao nhã, khuôn mặt anh tuấn của anh nhìn thế nào cũng cảm thấy rất dễ nhìn.

“Em về rồi à?”

Tiêu Khôn Hoằng đặt tài liệu xuống, ngước mắt lên nhìn cô.

“Vâng, lúc đầu em và Triệu Nhược Trúc đi ra ngoài, ai ngờ lại gặp bà Hách, bà ta nói Hách Liên Thành gặp phải một chút chuyện.”

“Ừ, sau đó thì sao? Vội vã tìm em giúp sao?”

Thi Nhân gật đầu: “Đúng vậy, mặc dù năng lực của em không đủ, nhưng ai bảo ông xã của em tài giỏi như vậy làm gì chứ, đúng không? Tìm em để giúp chuyện gì đó cũng là chuyện bình thường thôi.”

“Thật không?”

Tiêu Khôn Hoằng cười như không cười nhìn cô, cô vợ nhỏ học được thông minh rồi nha.

Thi Nhân đến bên cạnh anh, xoa bóp vai giúp anh: “Nhà họ Hách ở đây không quen biết nhiều, cho nên muốn tìm một luật sư giỏi, nhưng xung quanh đây mọi người đều biết đoàn luật sư giỏi nhất, không phải chính là đoàn luật sư của tập đoàn Quang Viễn của chúng ta hay sao?”

Tiêu Khôn Hoằng dựa vào ghế, hưởng thụ phục vụ của cô vợ nhỏ.

Anh chậm rãi mở miệng nói: “Nhưng đoàn luật sư rất bận rộn.”

“Cho nên mới nhờ anh châm chước mở cửa sau, tùy ý tìm một luật sư ra để giúp đỡ.

Thi Nhân ngoái đầu lại nhìn anh, sau đó lại đổ đầy nước vào ly cho anh.

Tiêu Khôn Hoằng cầm cái ly: “Muốn nhờ anh sắp xếp, cũng không phải là không thể. Nhưng những lời em vừa mới nói, nói lại một lần nữa đi.”

“Câu nào?”

Vừa này cô đã nói rất nhiều.

Người đàn ông kéo tay cô, ánh mắt thâm trâm: “Ví dụ như, em gọi anh là gì?”

Gọi anh là gì?

Ông xã của em.