Tổng Tài Truy Thê: 36 Kế Chưa Đủ

Chương 416



Chương 416

“Anh bị gì vậy?”

Thi Nhân nhìn người đàn ông trước mặt, cảm thấy anh có hơi là lạ.

Cô cầm ngược lại tay anh: “Tất nhiên chúng ta sẽ ở bên nhau cả đời mà.”

“Chúng ta kết hôn đi.”

Tiêu Khôn Hoằng bỗng nhiên nói ra câu này, ngay cả bản thân anh cũng sững sờ.

Thi Nhân càng ngạc nhiên hơn: “Không phải chúng ta kết hôn rồi à?”

“Ý của anh là tổ chức lại một lễ cưới nữa, trước đây anh nợ em một lễ cưới, đợi sau khi chúng ta từ Singapore về, chúng ta hãy tổ chức một lễ cưới thật long trọng được không?”

Bây giờ Tiêu Khôn Hoằng đã hoàn toàn hiểu được.

Anh muốn giữ cô bên mình, vì thế nên tổ chức một lễ cưới thật lớn thật long trọng để mọi người đều biết được cô là vợ của anh, là mẹ của những đứa trẻ.

Thi Nhân có hơi bất ngờ.

Sao anh lại đột nhiên vội vàng như vậy?

Chuyện tổ chức hôn lễ này, trước đó cũng đã từng nhắc đến, chỉ là trong khoảng thời gian tập đoàn Quang Viễn thật sự có rất nhiều việc cần giải quyết, cho nên cứ kéo dài về sau.

Đến bây giờ rồi, cô cảm thấy thật ra không tổ chức lễ cưới cũng không sao cả.

“Thi Nhân, em có đồng ý không?”

Tiêu Khôn Hoằng nắm chặt bàn tay của cô, chỉ có như vậy anh mới có thể cảm nhận được bản thân mình đang có được cô, không cho người đàn ông nào khác tơ tưởng đến cô.

“Được thôi.”

Thi Nhân cười gật đầu, nếu như anh cảm thấy áy náy, cần một lễ cưới để bù đắp cho cô.

Vậy tổ chức một lễ cưới cũng rất tốt.

Không có người phụ nữ nào không muốn có được một lễ cưới thuộc về bản thân mình, tuy rằng trễ một tí, nhưng cũng thật xứng đáng để chờ mong.

Sau khi ăn xong, Thi Nhân đi qua chơi với con một chút.

Đợi đến lúc cô về phòng thì thấy người đàn ông kia đứng bên cạnh cửa sổ, mặc áo len cổ lọ màu trắng, khuôn mặt điển trai dưới ngọn đèn nho nhã, làm người khác lóa mắt.

Thi Nhân ngây người, sững sờ nhìn anh.

Có lẽ là không ngờ rằng anh mặc chiếc áo len này lại cho ra hiệu quả như vậy, thật sự làm cho người khác động lòng không thể tưởng tượng được.

Tiêu Khôn Hoằng của bây giờ giống như một người đàn ông bước ra từ trong truyện cổ tích.

Điển trai, nho nhã, áo len cổ lọ màu trắng làm nổi bật lên khí chất cao ngạo lạnh lùng của anh.

Thật sự đẹp trai quá rồi!

Nhịp tim của Thi Nhân không nhịn được đập nhanh hơn, nhìn anh chầm chậm đi về phía mình, chắn ánh đèn trong phòng ngủ.

“Sao vậy?” Tiêu Khôn Hoằng đứng trước mặt cô, duỗi tay sờ vào mặt của cô, ngón tay thon dài hết sức đẹp đẽ.

“Không, không có gì.”

Thi Nhân lùi về sau mấy bước, nhiệt độ trên mặt cũng nóng bỏng vô cùng.

Chẳng lẽ là máy sưởi trong phòng bật cao quá sao?

“Mặt của em rất đỏ.”

“Thật à? Chắc vì máy sưởi mở lớn quá đó, em, em đến phòng vệ sinh trước cái đã.”

Thi Nhân luống cuống tay chân chạy đến phòng vệ sinh, trên đường còn bị vấp chân một cái, suýt chút nữa té lăn quay.

Cô đi vào phòng vệ sinh, tựa vào cửa che mặt mình lại.

Thi Nhân, mày cũng mất mặt quá rồi.

Sao có thể rung động vì vẻ ngoài của anh chứ? Còn giống như một đứa trẻ vậy, trái tim đập thình thịch không ngừng.

Nai vàng ngơ ngá!

c Thi Nhân vội vàng rửa mặt một cái, bình tĩnh, bình tĩnh.

Bọn họ đều đã là vợ chồng già cả rồi, sao lại giống như nam nữ tuổi mới lớn vậy chứ.

Thi Nhân tâm sự nặng nề đi tắm rửa, trong đầu loạn bùi nhùi cả lên, đây là cảm giác từ trước tới giờ chưa từng có.

Sau khi cô tắm rửa xong, nhìn người phụ nữ trong gương: Thi Nhân à mày phải tỉnh táo lên một chút.

Mấy quần áo đó đều là của mày mua, mày đừng có mê trai như thế được không.

Mặc dù biết Tiêu Khôn Hoằng rất là đẹp trai, nhưng người đàn ông này vẫn hay mặc áo vest, giả vờ từng trải trưởng thành, không giống lắm với hình mẫu lý tưởng trong lòng của cô.

Nhưng mà lúc anh mặc quần áo bình thường, quả thật chính là hình mẫu lý tưởng đo ni đóng giày của cô.

Muốn điên mất.

Thi Nhân đứng trước cửa đắn đo nửa ngày, cũng không chịu đi ra ngoài.

Cốc cốc cốc…

Tiêu Khôn Hoằng đứng trước cửa phòng tắm: “Tắm xong chưa, em không sao chứ?”

“Không sao cả, em tắm xong rồi.”

Thi Nhân mở cửa đi ra ngoài, vẫn cúi đầu không dám nhìn anh.

“Khoan đã.”

Tiêu Khôn Hoằng chặn đường cô lại, vẻ mặt của anh có hơi mất tự nhiên, vừa nãy anh cố tình mặc quần áo của bà xã chọn cho mình, muốn xem thử một chút phản ứng của cô ra sao.

Dù sao rất nhiều năm rồi anh không mặc quần áo kiểu này nữa, có hơi không tự tin lắm.

Vừa nãy ánh mắt của bà xã có vẻ như hơi bất ngờ, nhưng lại nhanh chóng đi vào phòng vệ sinh, thế nên nói… Đẹp, hay là xấu?

Tổng giám đốc lớn họ Tiêu luôn luôn tự tin, vào lúc này lại có chút không tự tin.

“Sao vậy?”

Thi Nhân vẫn không dám nhìn anh, áo len màu trắng này, thật sự rất hợp với anh.

Nhìn có vẻ cực kỳ đẹp trai!

Cô không muốn thừa nhận bản thân là một đứa mê trai.

“Em nhìn anh trước đã.”

“Ôi trời ạ, anh có gì thì cứ nói thắng là được.”

Thi Nhân muốn trốn, cuối cùng lại bị người nhéo cằm, bắt ngẩng mặt lên đối mặt với đôi mắt đen nhánh sâu thẳm kia.

Khuôn mặt của cô cực kỳ đỏ, ánh mắt mơ màng.

Tiêu Khôn Hoằng nhìn cô thật chăm chú: “Vì sao không dám nhìn thẳng vào %3D anh? Mặt của em rất đỏ.”

“Em, em đã nói là do nhiệt độ quá cao rồi mà.”

“Thật không?”

Trong ánh mắt của người đàn ông lóe lên ý cười, chầm chậm đến gần cô: “Vì sao anh lại cảm thấy em đang xấu hổ vậy?”

“Em không có.”

“Em có, nếu không vì sao em không dám nhìn anh.”

Sau khi Tiêu Khôn Hoằng nhìn thấy vẻ mặt của cô thì đã biết được câu trả lời.

Tâm trạng của anh bỗng nhiên trở nên vô cùng tốt, ngón tay thon dài khẽ nhúc nhích: “Anh mặc như vậy em có thích không?”

Đây là quần áo của cô mua. Nên rất hợp với mắt thẩm mỹ của cô.

“Rất đẹp trai, mắt thẩm mỹ của em tốt chứ nhỉ?”

Thi Nhân bày ra nét mặt khoái chí.

“Chẳng phải Hách Liên Thành cũng thử rồi sao? Lẽ nào không phải là cậu ta đưa ra ý kiến à?”

“Không phải đâu, em chỉ là không biết kích cỡ anh mặc thôi à, nên để anh ta mặc thử một chút, sẵn tiện nhìn xem hiệu quả như thế nào. Hơn nữa cũng là quần áo em mua cho anh, tại sao phải để Hách Liên Thành đưa ra ý kiến?”

Thi Nhân nhìn anh: “Huống chi anh còn bụng dạ nhỏ nhen như vậy.”

“Anh bụng dạ nhỏ nhen khi nào chứ?”

“Anh thấy sao hả anh Khôn Hoằng.”

Thi Nhân nhìn anh mặc áo len trắng, càng nhìn càng thấy đẹp: “Em cảm thấy anh mặc như thế này, ít nhất cũng trẻ ra cả mười tuổi.”

“Thì ra em thích kiểu này à?”

Tổng giám đốc họ Tiêu bỗng nhiên cảm thấy có tự tin hơn rồi.

Anh bỗng nhiên lộ ra một nụ cười tươi tắn, vốn dĩ ngũ quan điển trai, lập tức giống như ánh đèn tỏa sáng, đẹp đến nỗi làm người thần cũng cùng nhau nổi giận.

Thi Nhân nhìn mà ngẩn ngơ.

Cô sững sờ nói: “Em cảm thấy anh thật sự nên vào giới giải trí, vua điện ảnh bị giám đốc làm lỡ à.”

“Anh không thích xuất hiện trước mặt nhiều người, nếu như em thích thì anh có thể mặc ở nhà cho em xem.”

Bờ môi mỏng của người đàn ông hơi nhếch lên, tao nhã lại đẹp trai.

Nếu nhất định phải dùng một từ ngữ để hình dung nét mặt của anh, vậy có lẽ chính là chim công xòe đuôi, cố gắng muốn thu hút sự chú ý của vợ lên người mình.

“Được rồi, được rồi.”

Thi Nhân rất kích động, cảm giác vào lúc nào không thể nào miêu tả được.

Giống như mình nhặt được một chiếc rìu bằng vàng, sau đó mới phát hiện ra là một chiếc rìu bằng kim cương.

Tiêu Khôn Hoằng dứt khoát kéo người vào phòng để quần áo, anh kéo tủ ra: “Em yêu à, chọn một bộ đi.”

“Một bộ?”

“Mấy bộ cũng được.”

Người đàn ông châm chậm thoải mái cởi áo len ra, lộ ra vóc dáng không có chút sẹo lồi, ánh mắt nhìn cô thật sâu sắc.

Thay quần áo nhưng phải trả một cái giá rất lớn đấy.

“Bộ này như thế nào?

Thi Nhân lấy ra bộ mình thích nhất, trước đây nam chính trong phim Hàn Quốc đều mặc như thế này, thật sự đẹp trai té ngửa.

Người đàn ông thay một bộ đồ khác, nghiêng người sang nhìn cô: “Sao nào?”

“Thật sự đẹp trai quá! Á á á á, Tiêu Khôn Hoằng anh thật sự chính là cái giá treo quần áo di động đó.”

Thi Nhân kích động đến nỗi trong đôi mắt cũng lấp lánh ánh sao!

Tiêu Khôn Hoằng bỗng nhiên bước lên một bước, đè người vào trước tủ quần áo, cúi đầu đến gần: “Thích không?”