Tổng Tài Truy Thê: 36 Kế Chưa Đủ

Chương 49



Chương 49

Văn phòng rất im lặng, mọi người đều nhìn Thi Nhân bằng ánh mắt khác thường.

“Thả tôi ra! Mấy người làm gì vậy?!”

Lúc này, tiếng ồn ào vang lên từ phòng thư ký. Một cô gái trẻ bị cảnh sát kéo đi, nhưng cô ta vẫn luôn la hét khóc lóc ầm ĩ. Thi Nhân nhận ra cô ta, đó chính là kẻ đã đổ tội cho mình trước mặt mọi người.

“Rõ ràng kẻ tiết lộ bí mật là Thi Nhân, tại sao các anh không bắt cô ta? Cô ta mới là kẻ phạm tội! Tôi muốn gặp tổng giám đốc! Hôm đó tổng giám đốc cũng tin lời tôi! Các anh dựa vào đâu mà bắt tôi!”

Cô gái không còn dáng vẻ đáng thương như hôm đó mà trở nên miệng lưỡi sắc bén.

Tiêu Khôn Hoằng ngồi xe lăn xuất hiện, lạnh lùng nhìn cô ta: “Cô muốn gặp tôi hả?”

“Tổng giám đốc, họ nhận nhầm người, không phải tôi! Anh phải giúp tôi, rõ ràng là Thi Nhân làm, cô ta hận anh nên muốn trả thù anh.”

Thi Nhân mím môi, tâm trạng rất phức tạp.

“Tổng giám đốc, anh phải tin tôi, thật sự không phải tôi làm, không phải tôi!”

Ánh mắt anh ta hiện lên một tia bỡn cợt: “Cô bảo tôi tin cô, nghi ngờ vợ tôi, đúng không?”

Cô ta nhất thời sửng sốt, xấu hổ cắn môi: “Anh muốn tôi gánh tội thay cô ta, làm kẻ thế tội chứ gì?”

“Tôi chỉ tin vào kết quả điều tra của cảnh sát!”

“Tiêu Khôn Hoằng, rõ ràng là anh đang bao che cho Thi Nhân, tư bản thật quá đáng, tôi bị oan, tôi chỉ là kẻ thế tội thôi!”

Bất kể cô ta giãy dụa thế nào thì cuối cùng vẫn bị cảnh sát bắt đi.

Thi Nhân nhìn trò hề này vẫn chưa kịp hoàn hồn. Lúc nãy cô còn tưởng mình sẽ bị bắt đi. Cô ngẩng đầu nhìn Tiêu Khôn Hoằng, lúc nãy anh ta nói là tin mình ư? Nhưng lời nói vừa rồi của cô gái kia rất dễ mê hoặc người khác, ít nhất đồng nghiệp chung quanh đều cho rằng cô bắt người khác gánh tội thay.

“Còn đứng ngây ra đó làm gì? Đến đồn cảnh sát lấy lời khai đi.”

Tiêu Khôn Hoằng xoay người đi đến thang máy. Thi Nhân vội đi theo, không nhịn được nói: “Chuyện này đã điều tra như thế nào?”

“Cô nên hỏi cảnh sát chứ không phải là hỏi tôi.”

Thi Nhân thoáng kích động. Cuối cùng cô cũng được xóa bỏ hiềm nghi, mấy ngày nay cô suýt nữa áp lực gần chết. Bạo lực mạng thật sự rất đáng sợ. Cô nghĩ đến mấy năm nay Tiêu Khôn Hoằng vẫn luôn bị người khác hiểu nhầm, bỗng nhiên hơi đau lòng. Anh ta vẫn luôn không quan tâm tới chuyện đó sao?

Hai người cùng đến đồn cảnh sát lấy lời khai, thực ra chỉ cần nói đúng sự thật là được. Thi Nhân cảm thấy bên cảnh sát đã tìm được bằng chứng mấu chốt, không thì sao lại đến tận nơi bắt người?

Lấy lời khai xong, Thi Nhân cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều. Cô chủ động nhìn Tiêu Khôn Hoằng: “Lát nữa còn cần về công ty không?”

Thời gian cũng không còn sớm nữa.

Nhìn thấy vẻ mặt nhẹ nhõm của Thi Nhân, Tiêu Khôn Hoằng không khỏi mỉm cười. Mấy ngày trước cô còn ỉu xìu như hoa héo, bây giờ lại tươi tắn hơn nhiều.

Họ vừa rời khỏi đồn cảnh sát thì một đám phóng viên xông tới, nhao nhao hét lên: “Anh Hoằng, nghe nói đã tìm được kẻ làm lộ dự án, nhưng đối phương lại nói là bị oan, anh giải thích như thế nào?”

“Mợ ba, đối phương nói cô bắt cô ta gánh tội, cô có gì muốn phát biểu về chuyện này?”

Chung quanh toàn là phóng viên bao vây họ. Xe lăn của Tiêu Khôn Hoằng bị họ chen chúc mất thăng bằng, sắc mặt ta lập tức trở nên tối tăm: “Cút đi.”

“Anh Hoằng, anh nổi giận có phải là đang chột dạ vì bị chúng tôi đoán trúng không?”

“Anh Hoằng, anh phát biểu mấy câu đi.”

Micro gần như chọc đến trước mặt Tiêu Khôn Hoằng, nhất định đòi anh ta nói mấy câu. Thi Nhân cắn răng ném micro xuống đất: “Mấy người còn không tránh ra thì đừng trách tôi không khách sáo.”

“Mợ ba, cô kiêu ngạo thế này có phải là vì chột dạ sợ bị phát hiện, khiến tội lỗi của cô bại lộ không?” Một nam phóng viên thấy micro của mình bị đập hư thì lập tức nổi giận. Nhưng lúc này trợ lý đã xông tới ngăn chặn đám phóng viên.

Lúc này Thi Nhân mới thả lỏng. Phóng viên lại bất mãn: “Tiêu Khôn Hoằng, anh kiêu gì mà kiêu?”

Ngay sau đó, cô thấy có người ném thứ gì đến đây. Cô không hề nghĩ ngơi nhào lên trước mặt Tiêu Khôn Hoằng, sau lưng bỗng cảm thấy đau đớn.

Tiêu Khôn Hoằng ôm Thi Nhân vào lòng, sốt ruột hỏi: “Ai bảo cô xông tới làm gì? Ra ngoài không mang não hả?”

Anh cần cô chặn giúp mình sao? Anh nuôi bao nhiêu vệ sĩ để làm gì không biết! Thật ngốc!

Tiêu Khôn Hoằng tức giận dẫn Thi Nhân rời đi, lạnh lùng nhìn trợ lý: “Lập tức đến bệnh viện.”