Thi Nhân ôm lấy chăn yếu ớt nói: “Em đã làm gì thế?”
“Em không nhớ à?”
“Thật sự không nhớ được gì hết.”
“Anh nghĩ em vẫn là không nên nhớ lại thì tốt hơn.” Thi Nhân nắm lấy cánh tay của Tiêu Khôn Hoằng, vẻ mặt nghiêm túc: “Không được, em nhất định phải nhớ lại.”
Nếu không sau này làm sao cô có thể đối mặt với Tiêu Khôn Hoằng đây?
Luôn cảm thấy chắc chắn đã xảy ra chuyện gì kinh khủng lắm, cô nhất định phải làm rõ, biểu hiện của Tiêu Khôn Hoằng thật không on.
Nếu cô thật sự đã làm ra chuyện ngu ngốc gì, anh nhất định sẽ chế giễu cô.
Hoặc là trực tiếp cho cô xem lại đoạn phim đã quay được.
Thi Nhân hừ nhẹ một tiếng, nói trong tiềm thức: “Có phải anh đã quay phim lại không?”
Thi Nhân vội vàng gật đầu, cô buộc phải nhớ lại, nếu không có khi chính mình mất đi danh dự còn không hay biết.
Người đàn ông nhìn cô một lúc mới mở miệng nói: “Em trước sau gì cũng là người của anh, hiểu không?”
“?”
Đây là loại lời thoại gì vậy! “Nhìn anh này, đôi mắt của em đang nói với anh rằng em đang thực sự mong đợi nó, đúng không?”
Thi Nhân hoàn toàn ngừng thở rồi.
“Khi nhìn thấy em, anh không thể không muốn có được em, muốn em mãi mãi khóa chặt bên mình.”
Những lời này dễ dàng gợi lại trí nhớ của Thi Nhân.
Dường như cô có vẻ đã nhớ được rồi.
Gương mặt Thi Nhân giống như bảng màu vậy, không ngừng thay đổi, cuối cùng muốn tự mình đào hố chôn mình vào trong, không cần gặp lại người ta.
Tiêu Khôn Hoằng lườm cô một cái, rồi ra ngoài lấy nước cho cô.
Có thể thấy được cô muốn uống nước, cũng vì lúc ở trên máy bay. Thưởng thức sơ qua một chút, nam nhân vui sướng cả thể xác lẫn tinh thần, vẻ mặt đắc ý vô cùng.
Bây giờ phải ngắm kỹ sự thay đổi trên khuôn mặt của cô gái nhỏ.
Anh muốn xem từ giờ cô làm thế nào để tiếp tục ship vớ vẩn anh với Mạc Đông Lăng. Thi Nhân nằm một mình trên giường lớn, kéo ga trải giường lên che mặt. Chúa ơi, cô không muốn sống nữa. Tại sao cô lại có thể làm ra một điều đáng xấu hổ như vậy?
Tại sao?
Vậy mà sau khi uống say cô thực sự đã cùng Tiêu Khôn Hoằng phân vai diễn kịch. Kết quả tất nhiên là cô chịu thiệt thòi.
Chẳng lẽ tên khốn Tiêu Khôn Hoằng kia sẽ chấp nhận chịu thiệt sao?
Thi Nhân lúc này mới dần dần khôi phục lại mà xoa xoa eo, lần này thật sự là mất hứng.
Còn nữa, cô còn không thể nhớ nổi mình từ máy bay về nhà bằng cách nào.
Trên máy bay còn có Mạc Tử Tây và Diệp Tranh. Đứa nhỏ có thể không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng loại chuyện này làm sao có thể giấu được người lớn.
Nghĩ đến điều này, Thi Nhân cảm thấy mình không thể gặp mặt người khác nữa.
Mạc Tử Tây, kịch bản mà em viết hại chết chị rồi.
Tiêu Khôn Hoằng rót nước xong trở vào, không khỏi ngạc nhiên nhìn thấy cô vợ nhỏ đang quấn mình thành một quả bóng, đôi chân nhỏ vẫn đạp, như vừa hối hận vừa xấu hổ.
Đôi môi mỏng của anh nhếch lên: “Đứng dậy nào.”
Cơ thể của Thi Nhân hơi khựng lại.
Trong phòng ngủ cực kỳ yên tĩnh.
Thi Nhân giấu đầu vào chăn bông, giả vờ như mình không nghe thấy gì.
Hiện tại cô ấy không muốn nhìn thấy Tiêu Khôn Hoằng.
Vì thật sự là quá xấu hổ.
A, a, tại sao cô ấy lại uống say, tại sao đã say rồi còn muốn làm theo cốt truyện đam mỹ mà Mạc Tiểu Tây viết ra, cô cảm thấy mình thật sự là điên rồi.
Thi Nhân còn tưởng mình đang mơ, nhưng hóa ra lại là sự thật!
Danh dự của cô hoàn toàn không còn nữa.
Cũng không còn mặt mũi mà gặp gỡ mọi người.
Ôi Chúa ơi.
“Em muốn trốn cả đời trong chăn bông à?”
Tiêu Khôn Hoằng đặt cái chén sang một bên, đi tới muốn kéo chăn bông ra, nhưng không kéo được, liền nghiêng người: “Cô vợ nhỏ của anh.”
“Em không phải, anh nhận sai người rồi.”
“Thi Nhân.”
“Cũng không phải em, em nói rồi, anh nhận sai người rồi.”
Thi Nhân bướng bỉnh nắm chặt ga trải giường, cô cảm thấy mình thật sự không có mặt mũi để gặp người, đặc biệt là Tiêu Khôn Hoằng. Anh ta hẳn đã nhìn thấy tất cả những gì cô đã làm trong lúc say.
“Ngại ngùng sao? Lúc ở trên máy bay, anh đã hỏi em mấy lần, nhưng mà em lại rất chủ động muốn làm theo cốt truyện.”
“Anh đừng nói nữa, đừng nói nữa.”
Tiêu Khôn Hoằng chọt chọt cái đầu nhỏ đang quấn trong tấm khăn trải giường: “Sau đó em vẫn kéo cà vạt của anh mà nói ra một số lời thoại rất thú vị. Anh thực sự không nghĩ cô gái nhỏ như em lại thích thể loại này.”
“Em đã nói anh đừng nói nữa mà.”
Thi Nhân nghe không nổi nữa, cô quẹt chăn ngồi dậy: “Đã bảo anh đừng nói, quên chuyện xảy ra trên máy bay đi.”
“Một kỷ niệm tuyệt vời như vậy, anh thực sự không thể nào quên được.”
Tiêu Khôn Hoằng đưa tay vuốt lại tóc của cô: “Uống thêm chút nước không?”
“Em không muốn uống đồ ngọt nữa.”
“Lần này là nước chanh.” Tiêu Khôn Hoằng đưa qua, giúp cô uống từng hớp một, sau đó giúp cô lau khỏe miệng.
Thi Nhân vẫn luôn cúi đầu xuống, không muốn nhìn anh.
“Ngượng à?”
“Đừng chạm vào em.”
Thi Nhân đẩy tay anh ra, giọng cô hơi khàn, còn có chút nức nở.
Tiêu Khôn Hoằng thở dài, cuối cùng cũng không còn chọc cô nữa, ngồi ở bên cạnh cô: “Được rồi, là lỗi của anh, anh không nên đùa giỡn em.”
Ai biết cô vợ nhỏ lại có da mặt mỏng như vậy.
Anh còn tưởng rằng sau những gì xảy ra đêm qua, khi đối mặt với anh cô vợ nhỏ sẽ không ngại ngùng như vậy nữa.
Kết quả – anh đã sai rồi. Đôi mắt của Thi Nhân đột nhiên đỏ hoe, cô khẽ thì thầm: “Anh có nghĩ em là một kẻ biến thái không?”
“Sao chuyện này lại liên quan đến biến thái?”
Tiêu Khôn Hoằng thực sự phục suy nghĩ của cô vợ nhỏ, anh cúi đầu ôm mặt cô: “Em đừng quên trên máy bay chúng ta đã trải qua hạnh phúc như thế nào sao? Chúng ta là vợ chồng, làm những chuyện này thì có sao.”
Thi Nhân mím môi: “Nhưng, nhưng đó là đam mỹ.”
“Đây chỉ là thú vui giữa vợ chồng thôi, em không cần phải cảm thấy nặng nề.”
Tiêu Khôn Hoằng hôn lên trán cô: “Lúc trên máy bay em thật sự rất tuyệt.”
“Anh nói dối, hẳn là đang cười nhạo em, cho rằng em là loại nữ nhân dễ dãi có sở thích đặc biệt.”
Không đâu.
Anh có.
Tiêu Khôn Hoằng cúi đầu hôn lên môi cô, đến lúc hơi thở hơi loạn, anh mới dừng lại: Không đâu, nếu phải dùng cái này để miêu tả, thì anh so với em còn cởi mở hơn.”
“Anh đang nói nhảm nhí gì vậy?
Tiêu Khôn Hoằng ngả người ra sau, từ trên cao nhìn xuống cô: “Thật ra, mỗi lần anh đều giữ lại một nửa sức lực, thật ra anh muốn ăn thịt em từng chút từng chút một, để em vĩnh viễn thuộc về anh, để em chìm đắm, để cho em không còn sức để thở, chỉ có thể ở bên anh mà mê đắm.”
Thi Nhân lập tức sửng sốt.
Đây lại là thể loại lời thoại gì vậy.
Đôi mắt của người đàn ông trước mặt cô tối đen như mực, trên khuôn mặt tuấn tú và trưởng thành như được che lấp bởi một tấm màn bí ẩn.
Giọng anh khàn khàn, có chút gì đó khó hiểu.
Một người đàn ông bình thường cao quý và lạnh lùng lúc này giữa lông mày có chút mị hoặc, hoàn toàn khác với mọi khi.
Đây có phải là Tiêu Khôn Hoằng mà cô quen biết không?
Thi Nhân nuốt nước bọt, Anh… anh có ý gì?”
“Ý tứ của anh còn chưa đủ rõ ràng sao?”
Tiêu Khôn Hoằng đưa tay chạm vào mặt cô: “Trên máy bay ngày hôm qua, anh rất hài lòng với màn thể hiện của cô vợ nhỏ của anh. Nếu sau này em có thể tiếp tục làm việc này, anh sẽ rất vui. | Cho dù em muốn anh làm bất cứ điều gì, anh sẵn sàng chết trong vòng tay em.”
Giọng nói của anh như có ma lực, từng chút một khiến cô gục ngã.
Anh cúi đầu hôn lên mu bàn tay cô, sống mũi anh cao cao, đôi môi mỏng có chút mát lạnh.