Khi hai người trở về khu biệt thự Thiên Thượng số một, trong nhà không có ai.
Quá rõ ràng, Diệp Tranh và Mạc Tiểu Tây vẫn chưa đứa ba đứa nhỏ về.
Thi Nhân ngáp một cái, bọn họ chơi ở đâu mà ham mê vậy? Cô gửi cho Diệp Tranh và Mạc Tiểu Tây một tin nhắn, hỏi xem bao giờ họ trở về.
Có điều, tin nhắn không được trả lời.
Cô cũng không gọi điện qua, dù sao cũng có Diệp Tranh ở đó, sẽ không có chuyện gì.
Thế nhưng, Tiêu Khôn Hoằng vừa nhận một cuộc điện thoại, sắc mặt đột nhiên thay đổi: “Để sau rồi nói.”
“Có chuyện gì vậy?” Tiêu Khôn Hoằng kéo tay cô: “Lúc dọn dẹp trang viên ông cụ sống, phát hiện ra một chiếc két sắt không mở được. Sau đó ông Tiêu đích thân dẫn người tới, mở két sắt ra, phát hiện được vài đồ vật”
“Bây giờ muốn qua đó xem sao?”
“Không cần, muộn rồi, để ngày mai qua”
“Cho dù bên trong có thứ gì thì cũng không ảnh hưởng đến cuộc sống của anh.
Thi Nhân ôm eo anh: “Ngày mai em tới đó cùng anh.”
Dù sao thì cũng rất nhiều năm rồi cô không tới trang viên nhà họ Tiêu.
Cô đã từng lập lời thề, nếu mang theo con cô vào trang viên nhà họ Tiêu một bước, cô sẽ không được chết tử tế.
Kết quả cuối cùng thì ông cụ nhà họ Tiêu đã chết.
Còn bị giết một cách khó coi như vậy, bây giờ nghĩ lại vẫn cảm thấy như một giấc mơ.
“Em không cần đi cùng anh.”
“Vì sao?”
Tiêu Khôn Hoằng nhìn cô: “Đừng quên em đã từng lập lời thề”
Không ngờ anh còn nhớ rõ.
Thi Nhân rũ mắt xuống: “Lúc đó ông cụ vẫn còn sống. Hiện giờ người đã không còn nữa, những lời đó đương nhiên cũng không tính nữa.”
Hiện tại người đã mất rồi, những chuyện đó cũng không cần nhắc lại nữa.
Tiêu Khôn Hoằng nhíu mày: “Không được.”
Giọng điệu của người đàn ông vô cùng kiên định, anh không muốn vợ mình lại nhớ đến những chuyện không hay.
Anh không nỡ.
Thi Nhân cũng không ngờ anh lại mê tín như vậy, cho dù cô nói như thế nào, Tiêu Khôn Hoằng cũng không cho cô đi cùng. Sáng hôm sau, Thi Nhân vẫn cố gắng thuyết phục anh.
Nhưng hoàn toàn không có tác dụng gì.
Cô cũng không phát hiện hóa ra anh lại cố chấp như vậy.
Trước đây cho dù là cô nói gì thì cuối cùng Tiêu Khôn Hoằng cũng sẽ thỏa hiệp, hoặc là sắp xếp một cách khác, nhưng lần này anh lại kiên quyết từ chối.
Không có một tia dao động.
Buổi sáng chỉ có hai người họ ăn bữa sáng, ba đứa nhỏ vừa Diệp Tranh, Mạc Tiểu Tây vẫn còn đang ngủ.
Hôm qua, rạng sáng họ mới trở về, chơi đúng là quá muộn rồi.
Thi Nhân cũng không đi gọi bọn họ, cô nhìn người đàn ông trên bàn anh: “Khi nào thì anh tới nhà họ Tiêu?”
“Một lát nữa đi.”
“Dù sao hôm nay cũng không có chuyện gì, cho em đi cùng đi.
“Em đến công ty đi, bộ phận thiết kế rất nhiều việc.” Tiêu Khôn Hoằng lại lần nữa từ chối cô.
Thi Nhân bất đắc dĩ nói: “Sao anh lại cố chấp như vậy chứ, sau này già rồi mà anh vẫn cố chấp như vậy sẽ không có ai ưa đâu.”
Người đàn ông không lên tiếng, dù sao anh cũng không đồng ý.
Sau khi dùng bữa xong, trước khi Tiêu Khôn Hoằng xuất phát, Thi Nhân còn giúp anh sửa sang lại cà vạt một chút.
Người đàn ông nhìn cô nói: “Anh không muốn có bất kỳ điều gì không hay xảy đến với em, cho dù là mê tín thì cũng không được.”
Vì cô, anh không nỡ mạo hiểm một chút nào.
Thi Nhân lập tức mềm lòng.
Cô thở dài nói: “Em biết, nơi đó với anh mà nói cũng không có hồi ức tốt đẹp gì. Em chỉ muốn ở bên cạnh anh thôi.”
“Anh biết. Nhưng bây giờ anh có em và con rồi, nơi đó sẽ bị bán đi ngay, từ nay về sau trang viên nhà họ Tiêu sẽ biến mất. Cho nên đối với anh, những thứ đó không có ảnh hưởng gì cả.”
Dù sao thì anh cũng không yếu ớt như vậy.
“Được rồi, em không đi, anh đi sớm một chút rồi về ăn trưa nhé.”
“Được.”
Thi Nhân nhìn anh rời đi, cuối cùng cũng không đuổi theo. Anh có chút cố chấp, nhưng cũng rất đáng yêu.
Thật ra nếu không phải vì Tiêu Khôn Hoằng cô cũng không muốn tới trang viên nhà họ Tiêu, nơi đó đối với cô cũng không có ký ức tốt đẹp gì. Lúc trước cô còn lập lời thề như vậy, có lẽ cả đời này cũng không muốn trở lại nữa.
Cô không muốn nhớ lại chuyện gì trước đây nữa, những chuyện đó đối với cô mà nói đều vô cùng khó khăn.
Ông cụ nhà họ Tiêu đã chết, Tiêu Vinh trở thành người thực vật, nhà họ Tiêu chỉ còn lại một mình Tiêu Khôn Hoằng, cô không nở để anh một mình trở về đối diện với tất cả.
Anh lo lắng cho cô, nhưng cô cũng đau lòng vì anh.
Thế nhưng người đàn ông này còn cố chấp hơn cô tưởng.
Sau khi Tiêu Khôn Hoằng lên xe, anh quay đầu nhìn thoáng qua biệt thự Thiên Thượng số một, còn có thể nhìn thấy hàng cây nhỏ trong sân.
Đó là bài tập về nhà mà anh làm cùng các con – trồng một cây xanh nhỏ.
Lúc trước cây còn rất nhỏ, giờ đã cao hơn rất nhiều.
Đây mới chính là gia đình của anh trong tương lai.
Nơi bây giờ phải tới, với anh mà nói chẳng là gì cả, cũng không có gì ảnh hưởng tới tâm trạng anh.
Một mình anh có thể đối mặt được, không cần phải để vợ anh cùng tới.
Nơi đó đối với cô cũng không có gì tốt đẹp.
Còn nữa, trước kia anh cũng không đối xử tốt với cô.
Ở nơi đó chỉ toàn là những hồi ức không tốt, anh không muốn để cô nhớ lại những chuyện đó, anh chỉ hy vọng trong trí nhớ của cô chỉ toàn là những chuyện tốt đẹp của hai người họ.
Anh đúng là rất ích kỷ.
Không lâu sau, chiếc xe dừng lại bên ngoài trang viên nhà họ Tiêu.
Tiêu Khôn Hoằng xuống xe, nhìn hoa viên hoang sơ trước mặt, bốn phía không được ai tu sửa, cỏ dại mọc tùm lum.
Nơi này trước đây từng rất đẹp, đáng tiếc hiện giờ không còn nữa.
Từ sau khi ông cụ nhà họ Tiêu qua đời, Tiêu Vinh bị bắt, trang viên nhà họ Tiêu cũng tan hoang.
Tiêu Khôn Hoằng cũng không quan tâm tới chuyện này, nhìn cái sân biến thành như vậy, hiện giờ còn có chút cảm giác thỏa mãn vì trả được thù.
Rất lâu trước đây, anh đã muốn hủy hoại nơi này.
Bao nhiêu năm trôi qua, cuối cùng cũng làm được.
Trợ lý Tiêu đi tới bên cạnh anh: “Cuối năm tìm được một người thích hợp mua, lúc dọn dẹp đồ đạc bên trong thì phát hiện ra căn phòng bí mật của ông cụ, bên trong có không ít vàng thỏi, đồ cổ, ngọc thạch, tất cả đều được đánh số và phân loại. Có điêu còn một cái két sắt, mãi không thể phá được, sau đó tốn không ít sức lực mới thể mở ra được.”
Trợ lý Tiêu cũng thông báo về chiếc két sắt cho Tiêu Khôn Hoằng.
Lúc ấy, Tiêu Khôn Hoằng còn ở nước S nên anh ấy chỉ có thể tự mình xử lý.
“Sao lại mở ra được?”
“Tôi đã tìm thấy nhân viên kỹ thuật của nhà máy sản xuất két sắt, tốn một thời gian dài mới có thể mở ra. Két sắt này đã cũ nhưng có hệ thống tự bảo vệ, nếu tùy tiện mở ra có thể phá hủy đồ vật bên trong.’ Nguyên nhân cũng chính vì nó là đời cũ nên không thể dùng công nghệ cao của hiện tại để thực hiện được.
Chỉ có thể tìm nhân viên kỹ thuật tới mở.
Vẻ mặt Tiêu Khôn Hoằng vẫn không có gì thay đổi: “Cho dù có phá hủy đồ vật bên trong cũng chẳng sao cả.
Đối với bí mật mà ông cụ che giấu, anh không cảm thấy hứng thú chút nào.
“Tôi nghĩ nếu như đã là đồ ông cụ giấu, nói không chừng sẽ có liên quan tới cô Bạch Mỹ Đình.
Cho nên tôi vẫn không dám tùy tiện hành động.
Trợ lý Tiêu biết chuyện lúc trước, cũng biết hiện giờ bọn ở nước S phát hiện một cô gái giống Bạch Mỹ Đình y như đúc.
Tất cả những điều này giống như một bí ẩn.
Tiêu Khôn Hoằng im lặng một lúc rồi nói: “Vất vả rồi.”
“Chuyện nên làm thôi, sau khi mở két sắt ra, bên trong là chút đồ vật bình thường, có có một ít tư liệu và ảnh chụp. Tôi chưa xem kỹ, anh xem rồi sẽ biết.”
Trợ lý Tiêu biết rõ thứ gì mình nên xem, thứ gì mình không nên xem.