Tiêu Khôn Hoàng hứ một tiếng, rồi ngửa đầu uống cạn ly rượu vang. Mùi thơm tinh khiết chảy vào cổ họng anh, đầu lưỡi nhớ lại những ký ức sâu xa nhất.
Rất nhiều năm trước đây, một thiếu niên lên cầm chai rượu vang tới và nói nhỏ với anh: “Đến đây, đến đây uống rượu nào. Nghe nói người lớn đều thích uống rượu này. Là đàn ông thì không nên nhất gan.
Chớp mắt, đoạn ký ức đó đã vỡ tan.
Anh cúi đầu nhìn nhãn hiệu của chai rượu vang này, ánh mắt trầm xuống.
“Xong hết rồi, mọi người tới ăn cơm thôi.”
Thi Nhân nhìn Tiêu Khôn Hoằng và Diệp Tranh: “Ăn một chút đồ đã rồi hãy uống rượu.”
Hôm nay hoàn cảnh đặc biệt nên Tiêu Khôn Hoàng được uống một ít.
Tất cả mọi người ngồi tụm lại một chỗ.
Thi Nhân nâng ly: “Cạn ly.”
Ba đứa nhỏ cũng nâng ly nước trái cây lên, học theo người lớn chạm ly vào với nhau.
Thi Nhân thử một miếng thịt nướng, cô vô thức nheo mắt lại: “Ngon, ngon lắm.
“Nữ thần, nếu chị bỏ thêm ít hương diệp vào thì sẽ càng ngon hơn.
Đến lúc này, Diệp Tranh mới chen vào: “Hương diệp ăn không ngon, chị dâu tôi khuyên cô đừng nên thử“
Ngon chứ, mấy người đúng là không biết thưởng thức ẩm thực. Hương diệp là thứ tôi khó khăn lắm mới mua được đẩy Thi Nhân nhìn chỗ lá trong đĩa rồi tự nhiên hỏi: “Ở đâu vậy?”
“Thực ra lúc đầu em không mua được cái lá ở quê nên cũng cảm thấy rất thất vọng, nhưng lúc đi qua đường thấy một bà cụ, bà ấy nói cái này cũng được. Em cũng không hy vọng gì lắm, nhưng bà cụ ấy cũng lớn tuổi rồi nên em mua một ít về.”
Mạc Tử Tây nói: “Không ngờ mùi vị cũng không thua kém là bao nhiêu. Mặc dù vẫn còn chênh lệch nhưng em thấy cũng rất ngon đấy chứ.”
Thi Nhân nhìn chỗ lá rồi cũng bỏ chung vào ăn cùng với thịt nướng. Đã lâu lắm rồi cô không nhớ đến mùi vị này, hồi trước lúc ở nhà bà ngoại, cô cũng thường xuyên ăn như thế nào?
“Nữ thần, ăn ngon không?”
“Cũng được, lúc trước chị cũng ăn cái này rồi.”
Khóe miệng Thi Nhân hơi cong lên: “Quê của chị cũng có cái này mà rất nhiều năm rồi chưa ăn lại.”
Trong chốc lát cô lại nhớ lại ký ức của rất nhiều năm về trước.
Bây giờ cô càng lúc càng muốn về thăm quê.
“Đúng mà, em đã nói là ăn rất ngon mà, nhưng có người nếm không ra Mạc Tử Tây trừng mắt nhìn Diệp Tranh, haingười không ai chịu ai bắt đầu cãi nhau.
Tiêu Khôn Hoàng cũng thử một chút, đúng là mùi vị rất đặc biệt, hương vị này trước đây anh cũng chưa từng ăn qua.
Nhưng biểu cảm trên mặt vợ anh có vẻ là đang hoài niệm một chuyện gì đó.
Vừa nãy cô vừa nhắc đến quê, chắc chuyện này có liên quan đến bà ngoại cổ. Tiêu Khôn Hoằng suy nghĩ một lát rồi lại ăn một miếng thịt nướng với hương diệp.
Anh cũng muốn được thấy thân thuộc hơn với mùi vị đồ ăn của quê cô.
Ba đứa nhỏ ăn cái gì cũng tò mò, mấy đứa cũng không kén chọn. Nên cuối cùng chỉ có Diệp Tranh là không ăn được như thế mà chỉ ngồi đấu khẩu với Mạc Tử Tây.
Thi Nhân nhìn hai người, cô nhìn kỹ biểucảm của Mạc Tử Tây, tình huống này hình như không đúng lắm.
Trừ khi hai người có chuyện gì đó?
Tất cả mọi người ngồi ăn uống vui vẻ với nhau. Mấy đứa nhỏ dẫn theo Bạch Tuyết chạy tới chạy lui.
Thi Nhân ngồi bên cạnh của Tiêu Khôn Hoằng: “Anh ăn có quen không?”
“Cũng được, anh thấy mùi vị này anh cũng ăn được.”
Tiêu Khôn Hoằng ôm cô vào trong lòng: “Em nói ở quê cũng có loại hương diệp này là đang nói bà ngoại em à?”
“Vâng, trong vườn nhà bà ngoại em trồng rất nhiều hương diệp thế này. Nhưng cây đó không có tên, bà em nói là loại cỏ dại đem từ trên núi về trồng.Thi Nhân dựa vào trong lòng anh: “Lâu lắm rồi em không được thử lại mùi vị này. Lúc trước em chỉ nghĩ đó là cỏ dại trên núi, nhưng bây giờ em mới biết đây là đặc sản của quê mình.”
Bây giờ cô mới phát hiện ra rằng mình đã quên rất nhiều thứ.
“Đợi mọi chuyện trong tập đoàn xử lý xong xuôi, anh sẽ đưa em về quê ở mấy ngày.
“Ở đó mùa đông sẽ có tuyết, trời rất lạnh mà lại không có máy sưởi nên chỉ có thể bật điều hòa. Lúc em còn nhỏ, trong nhà không có điều hòa nên chỉ có thể bật cái thảm nhiệt, em tựa vào bà ngoại và cứ thế ngủ đi.”
“Vườn của bà ngoại em có còn không? Anh cho người về sửa chữa lại khu vườn đó có được không?”
Thi Nhân suy nghĩ một lát rồi gật đầu: “Vậycũng được, nếu không bọn trẻ sẽ chết cóng mất.”
Cầm của anh tì lên trên đầu của cô: “Em có còn người quen ở quê không?”
“Vẫn còn, những đã nhiều năm rồi không liên lạc. Bây giờ em cũng không nhớ ra dáng vẻ của bọn họ nữa, giống như những người ở hai thế giới khác nhau vậy.
Thi Nhân ngồi ngoài vườn, bên ngoài có gió lạnh thổi nhưng cô không cảm thấy lạnh.
Vì mọi người đang đốt lửa trong vườn nên cô cũng không cảm thấy lạnh lắm.
Thi Nhân nắm tay của Tiêu Khôn Hoằng bây giờ cô cảm thấy rất hạnh phúc, cô thấy như vậy là đã đủ rồi.
Bên cạnh Diệp Tranh và Mạc Tử Tây vẫn còn đang cãi nhau, cô nhìn sang rồi cười vànói: “Sao em cứ cảm thấy Tử Tây và Diệp Tranh có chuyện gì đó?
“Em phản đối.”
“Sao em có thể phản đối được, Diệp Tranh là người khá tốt đấy chứ.
Thi Nhân lại nhìn Mạc Tử Tây lần nữa, lần trước Diệp Tranh có nói Mạc Tử Tây vì Mạc Mộng Thần nên luôn cảm thấy trong lòng có nút thất nhưng đến bây giờ cũng không biết nứt thất đó là gì.
Nhưng có Diệp Tranh ở bên cạnh, Mạc Tử Tây chắc sẽ không có chuyện gì.
“Điều kiện của gia đình nhà họ Mạc vẫn còn ở đó, nếu như Diệp Tranh muốn tu thành chính quả thì vẫn còn phải đi đoạn đường rất dài Diệp Tranh cũng đâu có tệ. Mặc dù bình thường hơi nghịch ngợm nhưng cũng rất dịudàng. Tiểu Tây là một đứa bé thiếu thốn tình yêu, mặc dù bình thường cười nói như vậy nhưng con bé là người rất mẫn cảm.
Thi Nhân nhìn người đàn ông bên cạnh: “Lẽ nào anh thấy không được sao?”
“Có người trị được Diệp Tranh, anh không có ý kiến gì. Nhưng những khó khăn từ phía nhà họ Mạc nó phải tự mình vượt qua Thi Nhân cảm thấy anh đúng là miệng dao tâm phật.
Nếu như hai người không được, thì làm sao anh có thể tạo cơ hội cho Mạc Tử Tây và Diệp Tranh được?
Diệp Tranh vừa rồi còn kêu ca, nói anh thế chấp nhà và xe của anh ta, khiến anh ta không có nơi nào để về nên đành phải đến đây xin Mạc Tử Tây cho ở nhờ.Nếu như tất cả chuyện này không phải do Tiêu Khôn Hoằng cố tình làm ra thì có đánh chết cô cũng không tin.
Nếu như Diệp Tranh có thể hóa giải nút thắt trong lòng Tiểu Tây thì thực sự hai người có duyên với nhau.
Cô cũng rất vui vẻ với kết quả này.
Ngày hôm sau, thông tin Tiêu Vinh qua đời đã được công bố.
Tiêu Vinh đang là một tội phạm, đang chờ phản xử nhưng rồi nói mất cái là mất ngay.
Rất nhiều người quan tâm đến chuyện này đều cảm thấy là Tiêu Vĩnh cố ý tự sát.
Đường đường đang là một cậu ấm, mà nay lại trở thành một phạm nhân bị giam giữ, có lẽ không chịu nổi cú sốc này nên mới tìm đến cái chết. Thông tin này lan truyền đi rất nhanh trên mạng.
Thi Nhân đăng nhập vào Facebook, viết một thông báo: “Anh Tiêu Vinh, mất ngày 3/1/202. Việc hậu sự sẽ được bên phía cảnh sát và viện kiểm sát cùng giải quyết. Cảm ơn sự quan tâm của mọi người.
Đoạn thông báo đó rất nhanh lọt vào top tìm kiếm, mọi người đều thắc mắc không biết vì sao Tiêu Vinh lại chết.
Còn có người nói là do người nhà họ Tiêu ra tay.
Thi Nhan không trả lời bất cứ điều gì, những chuyện này không cần giải thích thêm nữa.
Mạc Tử Tây nhắn tin hỏi cô: “Nữ thần, thông tin trên Facebook có phải thật không vậy?”
“Là sự thật đấy”
“Chẳng trách hôm qua bọn trẻ tới rồi mà em vẫn không thấy hai người xuất hiện, lại nói là ra ngoài giải quyết công việc. Nhưng anh ta vậy cũng coi như chấm dứt, về sau không có ai đến làm phiền cuộc sống của hai người nữa.”
Thi Nhân không trả lời, bây giờ cô không rõ mình đang có cảm xúc gì.
Một người đang sống sờ sờ như vậy mà chốc cái đã mất ngay.
Nhưng tội danh của của Tiêu Vinh vẫn giữ nguyên như cũ, anh ta bị tuyên án tử hình.
Lúc Thi Nhân nhận được phán quyết định này xong, cô đến thứ phòng tìm Tiêu Khôn Hoằng: “Có phản quyết rồi.
“Um.”
Thi Nhân nhìn anh: “Chúng ta tổ chức một tang lễ đi,”
Người cũng đã chết rồi.
So sánh thiệt hơn cũng không còn ý nghĩa gì nữa.
Tiêu Khôn Hoảng cau mày: “Tang lễ của anh ta không có liên quan gì tới anh.”