Hai người cùng nhau rời khỏi bệnh viện, quay lại tập đoàn Quang Viễn.
Thi Nhân đứng trong thang máy, nhìn anh: “Có lẽ từ từ sẽ tốt lên thôi, sự tin tưởng cũng phải từ từ xây dựng, sau này em sẽ dành nhiều thời gian hơn để đến thăm chị ấy.”
“Ừm, anh đi cùng em.”
Tiêu Khôn Hoằng nắm lấy tay cô: “Tuần sau là đến bữa tiệc giao lưu với nhà họ Mạc, sau khi kết thúc thì tập đoàn tạm thời không có việc gì nữa.”
“Ý anh là từ bây giờ trở đi thì mọi người đều vô cùng bận rộn phải không?”
“Ừm.”
“Yên tâm đi, những việc của bộ phận thiết kế anh đều giao cho em rồi thì em nhất định sẽ không trở thành gánh nặng của anh.”
Tiêu Khôn Hoằng giúp cô chỉnh sửa lại kiểu tóc: “Vất vả rồi, đợi sau khi bận xong đợt này thì chúng ta sẽ nghỉ ngơi.”
“Đã nói rồi đó nha.”
Thi Nhân đã đến tầng của phòng làm việc nên trực tiếp bước ra ngoài.
Cô vặn nhẹ cổ tay mình, được rồi, bây giờ bắt đầu nghiêm túc làm việc hơn nữa mới được.
Sau khi qua được khoảng thời gian này thì có thể nghỉ ngơi về quê đón tết rồi, vui vẻ lên.
“Tổ trưởng, cô có còn nhớ nhà cung ứng lần trước của nước S không, chính là nhà cung ứng bị thị trường kỳ thị ấy, kết quả nhờ có tổ trưởng mà xoay chuyển được tình thế.”
“Còn nhớ, sao vậy?”
“Thật ra người phụ nữ đó là thay ông chủ của cô ta đến khảo sát, bữa tiệc giao lưu lần này của nhà họ Mạc, ông chủ của bọn họ sẽ đích thân đến xem xét, đối phương yêu cầu muốn được gặp cô một lần.”
Thi Nhân gật gật đầu: “Được, sắp xếp đi.”
“Có điều, đối phương có vẻ như chỉ là một công ty nhỏ thôi mà, bây giờ có rất nhiều người đang xếp hàng để được gặp tổ trưởng Mạc Hồi đó ạ, chỉ là tôi cảm thấy cô không chỉ đơn giản là nhà thiết kế, mà còn là bà chủ của tập đoàn Quang Viễn.”
Thi Nhân ngẩng đầu lên nhìn Triệu Nhược Trúc một cái: “Nói vào vấn đề chính.”
“Vấn đề chính ở đây là tôi cảm thấy cô không cần thiết phải đi gặp người của một công ty nhỏ xíu, dù gì tập đoàn Quang Viễn bây giờ không thiếu những đơn hàng với các công ty nhỏ. Bây giờ bộ phận thiết kế cũng khá bận rộn, hay là tôi từ chối giúp cô?”
“Không cần, sắp xếp thời gian cho tôi đi.”
Thi Nhân nhìn Triệu Nhược Trúc: “Tập đoàn Quang Viễn cũng từ một công ty nhỏ mà đi lên đến ngày hôm nay. Những lời khen ngợi của nước S rất quan trọng, nếu như lần trước là tôi gặp phải chuyện đó rồi thì bây giờ chuyện này cũng nên do tôi phụ trách đến cùng. Bản vẽ thiết kế của bên nước S đã được làm xong, sẽ do cô đi liên lạc với trợ lý bên đó.”
“Cảm ơn bà chủ, nếu như thành công thì tôi mời cô bữa cơm.”
Triệu Nhược Trúc cầm văn kiện đi, gặp được cấp trên như Thi Nhân thế này, thật sự là có phúc ba đời mà.
Chủ động kéo đơn hàng về, cũng không tranh giành tiếng tăm gì với người của bộ phận thiết kế.
Chưa từng đàn áp gì người của bộ phận thiết kế, bọn họ có thành tích tốt thì Thi Nhân còn khen bọn họ.
Công ty thế này, cô ta thật sự không muốn rời khỏi.
Chỉ là cấp cao lại không được phép yêu đương, cô ta thật sự sắp điên rồi.
Nước S, nhà họ Mạc.
Trên bàn ăn, ông cụ đang từ từ dùng bữa, Bạch Mỹ Đình ngồi ngay vị trí bên cạnh, không ngừng gắp thức ăn cho ông cụ.
Mạc Đông Lăng và Mạc Tử Hàn ngồi ở vị trí trống bên cạnh, hai người đàn ông đều không thuộc kiểu người nói nhiều.
Bạch Mỹ Đình đột nhiên thu đũa lại, lên tiếng: “Anh cả, nghe nói tuần sau anh sẽ đi Việt Nam tham gia bữa tiệc giao lưu của nhà họ Mạc, em vẫn chưa được đến Việt Nam lần nào.”
Người đàn ông ngước mặt lên: “Em muốn đi?”
Bạch Mỹ Đình nghiêm túc nhìn biểu cảm của Mạc Đông Lăng, sau đó hỏi với ý muốn thăm dò: “Em có thể đi không? Có làm trì hoãn gì công việc của anh cả không ạ.”
“Đi theo trải nghiệm một chút cũng tốt.”
Đột nhiên ông cụ Mạc lên tiếng, nhìn Mạc Đông Lăng: “Nghe nói bên nhà họ Tiêu có xảy ra một vài chuyện, lần này đi là đi xem thử còn có thể tiếp tục hợp tác nữa không, hay là chọn một bên đối tác khác?”
Sau khi Bạch Mỹ Đình nghe đến đây, trong ánh mắt hiện lên ý muốn cười.
Quả nhiên là chuyện lần trước đã khiến nhà họ Mạc không hài lòng với nhà họ Tiêu.
Nếu mà như vậy, không phải là kế hoạch của cô ta có thể thuận lợi thực hiện hay sao, mượn tay của nhà họ Mạc, diệt sạch nhà họ Tiêu!
Ngày này, cô ta đã chờ đợi từ rất lâu.
Mạc Đông Lăng nói không biến sắc: “Phải đi khảo sát thử đã, sau đó mới có thể quyết định được.”
“Anh cả, em cũng đi theo nha, nói không chừng sẽ có thể giúp gì đó cho anh. Gần đây em cũng đã tiến bộ hơn rất nhiều.”
Dáng vẻ Bạch Mỹ Đình nóng lòng muốn thử, thật sự có chút mong đợi lần này trở về Việt Nam, không biết sẽ có cảnh gì hay đây.
Đã qua nhiều năm như vậy, đến nằm mơ cô ta cũng mong đợi đến ngày này.
Nhà họ Tiêu, còn có những người đã làm ra những chuyện đó với cô ta, cô ta nhất định sẽ không bỏ qua.
Sẽ từng chút từng chút trả lại cho bọn họ gấp bội.
Mạc Đông Lăng nheo nhẹ đôi mắt tinh anh: “Nếu như ông nội đã để em đi thì em cứ đi.”
“Cảm ơn anh cả, em biết ngay là anh cả tốt với em nhất mà.”
Nụ cười trên gương mặt Bạch Mỹ Đình càng rạng rỡ hơn, lúc cô ta thu ánh mắt về, từ sâu trong ánh mắt loé lên một màu sắc đen tối: Thành công rồi.
Cô ta phải sắp xếp rõ ràng mới được, nếu không thì sẽ có lỗi với cái kế hoạch dày công chuẩn bị kia của cô ta.
Mạc Đông Lăng nhìn Bạch Mỹ Đình không có biểu cảm gì, sau đó nhìn thẳng vào mắt ông cụ một lúc, bây giờ mới thu ánh mắt của mình về.
Có điều Mạc Tử Hàn ở bên cạnh cứ luôn cảm thấy có chỗ nào đó đã bị bỏ lỡ.
Nhưng cũng không thể nói rõ ra được.
Rất nhanh sau đó thì Mạc Đông Lăng cũng đặt đũa xuống và đi khỏi, Mạc Tử Hàn đuổi theo: “Anh cả.”
“Có việc gì?”
Mạc Đông Lăng cũng không dừng lại, tiếp tục đi ra ngoài.
“Có chút chuyện, cứ luôn cảm thấy hình như anh cả và ông nội có chuyện gì đó giấu em?”
“Giấu em, chứng minh là có lý do phải giấu em.”
Mạc Đông Lăng không thừa nhận, cũng không phủ nhận.
Anh ta đứng bên ngoài vườn hoa, thổi thổi gió lạnh của đêm tối: “Làm tốt những việc em nên làm, đợi đến một ngày nào đó thì em cũng sẽ biết thôi.”
Mạc Tử Hàn thở dài: “Em biết ngay là anh cả sẽ nói như vậy mà.”
Không cần biết là chuyện gì, chỉ cần là anh cả không muốn nói thì anh ta cũng sẽ không hỏi được gì.
Trong cái nhà này, anh cả đang nghĩ gì, bọn họ sẽ không bao giờ biết được.
“Anh cả, anh thật sự có định kiến với nhà họ Tiêu như vậy sao?”
Chỉ là anh ta cứ luôn cảm thấy đây không phải là ý của anh cả.
Mạc Đông Lăng thản nhiên trả lời: “Những việc trên thương trường cũng không thể nói chắc được, nếu nhà họ Tiêu muốn giữ được lần hợp tác này, đương nhiên phải lấy ra thành ý mới được.”
“Chứng tỏ anh cả cũng khá coi trọng người đàn ông Tiêu Khôn Hoằng này.”
Mạc Đông Lăng nghiêm mặt lại: “Anh coi trọng anh ta? Em đùa gì vậy chứ!”
“Em cảm thấy người đàn ông Tiêu Khôn Hoằng này cũng khá là giỏi giang, em đặc biệt điều tra qua những tài liệu về anh ta, anh ta là một người đàn ông rất khó đối phó. Tương xứng để hợp tác với nhà họ Mạc.”
“Gớm, sao anh lại không cảm thấy Tiêu Khôn Hoằng giỏi như vậy? Nhà họ Mạc của chúng ta tìm đại ra một người cũng đều tốt hơn anh ta.”
Mạc Đông Lăng vừa nghĩ đến việc Tiêu Khôn Hoằng cưới Thi Nhân, còn sinh đến ba đứa con.
Anh ta liền cảm thấy có chút tức giận.
Nghe nói đến một cái hôn lễ cũng không có, lúc đầu còn hại Thi Nhân mang thai phải đi qua Mỹ, một mình sinh ra ba đứa nhỏ.
Những chuyện này, làm gì có chuyện nào là chuyện mà một người đàn ông có thể làm ra?
Con cháu nhà họ Mạc bọn họ, không phải có thể dễ dàng bị xem thường như vậy.
Sắc mặt Mạc Đông Lăng trở nên khó coi, lạnh lùng hừm một tiếng rồi đi mất.
Mạc Tử Hàn nhìn theo bóng lưng của anh cả, lúc nãy, khi nhắc đến Tiêu Khôn Hoằng, đột nhiên lại nổi giận lên.
Chà chà, biểu cảm đó cứ như là có thù hằng gì vậy, nhưng cũng không nghe nói giữa anh cả và Tiêu Khôn Hoằng có xảy ra chuyện gì đặc biệt.
Lẽ nào lời đồn đại đó là thật?
Anh cả thật sự có ý khác với vợ của Tiêu Khôn Hoằng?
Người phụ nữ đó có gì tốt đâu, con cũng đã sinh ba đứa rồi, mặc dù tuổi tác không lớn, nhưng cũng không nhìn ra có ưu điểm gì.
Anh cả vẫn luôn coi trọng nhà họ Tiêu như vậy, lẽ nào là bởi vì Thi Nhân?
Mạc Tử Hàn lộ ra dáng vẻ thâm sâu, không ngờ anh cả cũng có ngày hôm nay à, con người luôn coi trọng nguyên tắc đó, người đàn ông bao nhiêu năm nay vẫn luôn giữ mình trong sạch, lại đi thích một người phụ nữ đã có chồng!
Ô, lần này anh cả đến Việt Nam, không lẽ là mượn cớ lần hợp tác này để ép Tiêu Khôn Hoằng ly hôn với vợ đấy chứ?
Wow, nếu như vậy thì sẽ có kịch hay để coi rồi.
Mạc Tử Hàn lập tức quyết định: Anh ta cũng phải đi một chuyến đến Việt Nam.
Một vở kịch hay lớn như vậy, sao anh ta có thể bỏ qua được.