"Lúc trước cô Đào ở nhà họ Tiêu tính cách rất tốt, cậu cũng biết mà."
"Ừ, tôi biết, khoảng thời gian chị ấy xảy ra chuyện, rốt cuộc có chuyện gì đặc biệt xảy ra không, trạng thái tinh thần của chị ấy không thể nào đột nhiên biến thành như thế được."
Mợ Hồng ngẩn người ra hồi tưởng lại, mãi vẫn không nói gì.
Tiêu Khôn Hoằng chầm chậm ăn cơm, ban đầu anh không chú ý đến chuyện ở trang viên của nhà họ Tiêu, có điều lúc đó mợ Hồng đã làm việc tại trang viên, chắc chắn sẽ có con đường nghe ngóng được tin tức.
"Không có gì đặc biệt cả."
"Được, tôi biết rồi, nhưng tình hình của Tiêu Đào Hy bên đó đã ổn định rồi, lần sau mợ có thế đến thăm."
"Vâng thưa cậu."
Mợ Hồng gật đầu, xoay người đi được vài bước, bỗng nhớ ra cái gì, sau đó dừng lại: "Tôi nhớ ra được một chuyện, hình như lúc trước cô Đào làm chuyện gì đó, bị ông cụ mắng nhiếc, gây khó dễ rất nhiều lần, chúng tôi cũng không biết nguyên nhân là gì. Sau đó không bao lâu, cô Đào bị đưa đến viện điều dưỡng, nói là tinh thần có vấn đề."
"Vì sao biết chị ấy phát bệnh?"
"Chuyện này chúng tôi cũng không rõ, nhưng vẫn liên tục truyền ra một tin tức, cũng không biết là thật hay giả."
Tiêu Khôn Hoằng ngẩng đầu: "Tin tức gì?"
"Bọn họ nói cô Đào không bị bệnh, bị ông cụ nhốt ở viện điều dưỡng. Nhưng mặt khác cậu và cậu chủ cả đến thăm cô Đào, nếu như các cậu không phát hiện ra gì khác lạ thì có lẽ đây chỉ là tin đồn."
Dù sao Tiêu Đào Hy cũng là em gái của Tiêu Vinh, không thể nào không quan tâm đến tình hình của Tiêu Đào Hy được.
Tiêu Khôn Hoằng nheo mắt, nhưng lúc anh và Tiêu Vinh tham gia hoạt động khép kín kia, đợi đến lúc bọn họ quay về, Tiêu Đào Hy đã ở viện điều dưỡng rồi.
Bọn họ đi thăm cô, lúc đó tâm tình của Tiêu Đào Hy cực kỳ không ổn định, có dấu hiệu hưng cảm.
Tiêu Vinh cũng bảo bác sĩ đến khám, quả thật là tinh thần có vấn đề.
Nhưng căn cứ theo kết luận của viện trưởng, ông cụ nhốt cô ở viện điều dưỡng nhất định là có nguyên nhân.
Tất cả những chuyện này, chỉ có thể đợi Tiêu Đào Hy hồi phục lại bình thường mới biết được.
Nhưng rốt cuộc sự thật là gì?
Rốt cuộc vì sao Bạch Mỹ Đình lại chết? Thật sự là tự tử sao?
Tiêu Đào Hy lại vì cái gì mà làm mất lòng ông, bị bí mật nhốt ở viện điều dưỡng hơn mười năm.
Tiêu Khôn Hoằng có linh cảm, trong phòng của ông có một căn phòng bí mật.
Nhật định có một cái gì đó liên quan đến bí mật này.
"Cha."
Đứa nhỏ múp míp chạy lại, cô bé xõa tóc ra, trên người còn mặc bộ đồ ngủ rất dễ thương.
"Sao con dậy rồi?"
Tiêu Khôn Hoằng ôm đứa bé vào trong lòng, sờ sờ tay cô, ấm áp nói: "Có đói không?"
"Khụ khụ, mẹ còn đang nghỉ ngơi, do làm việc mệt quá, chúng ta đừng làm phiền mẹ nhé, để mẹ ngủ ngon được không?"
"Vâng ạ, con sẽ ngoan ạ."
"Ngoan quá."
Tiêu Khôn Hoằng xoa xoa đầu cô bé, cảm thấy thật đáng yêu, và dễ ghét.
Đột nhiên tâm trạng đã tốt lên rất nhiều.
Sau khi Tiêu Khôn Hoằng ăn sáng xong, nhân tiện đút cho con gái nhỏ ăn no: "Con ở nhà ngoan nhé, cha sẽ về sớm thôi."
"Cát Cát hư, không cho đi chơi cùng, con sẽ không chơi với bọn họ nữa."
Cô bé bĩu môi, thể hiện sự tức giận.
Tiêu Khôn Hoằng không biết, làm sao bọn trẻ lại cãi nhau nữa rồi.
Mợ Hồng đứng bên cạnh giải thích: "Hôm qua cô Tử Tây đưa mấy đứa nhỏ đi mua máy chơi game, cậu chủ cả, cậu hai ngầm hiểu ý phối hợp, cảm thấy cô ba không theo kịp nên không đưa cô bé đi theo."
Tiêu Khôn Hoằng: "..."
Hai tên nhóc thối kia dám bắt nạt em gái sao.
Anh buông mắt nhìn con gái: "Tối nay cha về sẽ giúp con được không?"
"Con muốn đi làm với ba, con không muốn nhìn thấy Cát Cát."
Tiêu Khôn Hoằng nghiêm túc nhìn con gái, bây quá vợ còn đang ngủ, anh cả và anh hai thì lại chọc cho em gái tức giận.
Nếu anh không đưa bé theo, thì bé sẽ khóc sao?
Nếu không thì cứ thử xem sao?
Tiêu Khôn Hoằng cùi đầu: "Chuyện đó..."
"Cha, cha không đưa con đi, con khóc cho cha xem."
Cô bé nắm chặt lấy cà vạt anh không buông, bày ra tư thế kiểu ngày hôm nay anh không được ra khỏi cửa.
Tiêu Khôn Hoằng cảm thấy hơi đau đầu, mặc dù cô bé không cao bằng hai anh, nhưng chỉ số IQ cũng không cao bao nhiêu, nhưng bụng dạ lại không hề nhỏ nhen.
"OK, nhưng cha sẽ rất bận không có thời gian chơi với con."
"Con tự chơi."
Hôm nay cô bé mũm mĩm muốn ra khỏi nhà, nên không đợi ở nhà nữa.
Tiêu Khôn Hoằng gật đầu, ôm lấy bé đi thẳng ra đến cửa, mợ Hồng vội vàng chạy theo khoác thêm một lớp áo dày: "Mặc vào đi, đừng để bị cảm."
"Ừ."
Tiêu Khôn Hoằng ôm bé lên xe, giúp cô mặc áo khoác vào: "Chút nữa con muốn chơi cái gì, cứ nói thẳng ra, OK?"
"OK! Thế con có thể ăn kem không?"
Cô bé ngây thơ nhìn anh, gương mặt trắng hồng, bầu bĩnh nhìn rất dễ thương.
Tiêu Khôn Hoằng nhíu mày: "Mẹ không cho con ăn."
"Nhưng cha đừng nói, mẹ sẽ không biết."
"Phải xem biểu hiện của con."
Cô bé nở một nụ cười, hôn anh một cái: "Con biết cha thương con nhất mà."
Tiêu Khôn Hoằng ôm lấy con, sau đó bắt đầu mở tài liệu ra xử lý.
Nhưng cô bé rất ngoan, dựa vào lòng anh không ồn ào, còn rất tò mò quan sát xung quanh xe.
Tuy nhiên khi hệ thống sưởi trong xe được bật, không lâu sau cô bé mũm mỉm đã ngáp ngắn ngáp dài chìm vào giấc ngủ.
Xe đã đến trước tập đoàn Quang Viễn.
Tiêu Khôn Hoằng buông mắt nhìn con đang ngủ, cài hết cúc áo trên cổ lên cho bé, bên ngoài vẫn còn lạnh.
"Thưa cậu, có cần đưa cô ba về nhà không?"
Bây giờ đứa bé đang ngủ rồi, đưa về nhà có lẽ không vấn đề gì.
"Không cần."
Tiêu Khôn Hoằng ôm bé xuống xe, nâng tay giúp cô chắn gió, bước vội vào trong tập đoàn.
Lúc này là giờ cao điểm, người ra vào rất nhiều.
Mọi người nhìn thấy ông chủ lớn nghiêm khắc thế mà lại ôm một đứa bé đi làm, nhìn quần áo của đứa bé có thể đoán được, lần này có lẽ là cô ba.
Cô gái duy nhất trong bào thai sinh ba đó, là cành vàng lá ngọc của ông chủ.
Tiêu Khôn Hoằng ôm đứa bé nhìn không chớp mắt đi thẳng vào thang máy chuyện dụng, bên trong tập đoàn có lò sưởi, không lạnh bằng bên ngoài.
Anh rủ mắt nhìn cô bé, sau đó lên tiếng: "Chuẩn bị con bé một số đồ chơi, còn nữa lấy một cái máy tính bảng cho con bé chơi."
"Vâng ạ, sẽ lập tức đi thu xếp ngay."
Hiện tại trợ lý coi như là cảm nhận được ông chủ thật sự rất thương con gái.
Một người đàn ông luôn phân biệt công tư, vậy mà lần này không nỡ từ chối yêu cầu của con gái, mang bé đi làm cùng.
Nhưng chỉ vào lúc này, mới có thể nhận ra ông chủ cũng có mặt giống như những người đàn ông bình thường kia.
Rất có tinh thần trách nhiệm của một người cha.
Tiêu Khôn Hoằng đưa con gái đến phòng làm việc, để đứa nhỏ vào phòng nghỉ ngơi của mình, viết cho cô bé một lời nhắn, đề phòng khi con gái thức dậy không thấy người, sẽ sợ hãi.
Sắp xếp xong tất cả, Tiêu Khôn Hoằng lúc này mới ra ngoài, bắt đầu làm việc.
Hơn nửa tiếng sau, trợ lý mang đồ chơi cho trẻ em bước vào: "Thưa ngài, mười phút nữa sẽ có cuộc họp."
"Ừ."
Trước khi Tiêu Khôn Hoằng rời đi, đến phòng nhìn con gái bé bỏng một cái, nhìn thấy ngủ rất say, cũng không quấy rầy.
Anh nhẹ nhàng đóng cửa lại: "Đi thôi."
"Thưa ngài, nhà họ Mạc bên kia vừa mới yêu cầu tổ chức họp quá video, đầy lùi cuộc họp như thường lệ lại được không"