Thi Nhân nghe thấy tiếng bíp của điện thoại di động nên nhìn thoáng qua thì thấy tin nhắn của Tiêu Khôn Hoằng hỏi cô có thời gian sau khi tan làm không.
Ý anh là gì?
Cô ấy vẫn còn giận, không muốn trả lời đâu.
Thi Nhân liếc nhìn rồi dứt khoát giả vờ như không nhìn thấy, cho anh nếm trải cảm giác không được người khác tôn trọng.
Rất nhanh đã hết giờ làm việc, Thi Nhân thu dọn đồ đạc của mình chuẩn bị rời đi.
Kết quả là vừa đi ra khỏi phòng làm việc liền nhìn thấy người đàn ông kia xuất hiện ở bên ngoài, Tiêu Khôn Hoằng đi về phía cô và muốn cầm lấy chiếc túi trên tay cô.
Thi Nhân cự tuyệt anh: “Tại sao anh lại ở đây?”
“Anh tới đón em sau khi tan làm.”
Nhìn dáng vẻ đúng lí hợp tình của người đàn ông khiến người ta không tìm được lý do để từ chối, Thi Nhân nhận thấy ở đây có rất nhiều người đang chú ý nên cô quay đầu đi về phía thang máy, người đàn ông kia vẫn theo sau cô.
Tiêu Khôn Hoằng đi theo Thi Nhân vào thang máy bình thường dành cho nhân viên.
Thường thì hai người sẽ đi thang máy riêng nhưng lần này Thi Nhân không muốn đi cùng anh nên đi thang máy bình thường.
Lúc này là giờ cao điểm vì mới hết giờ làm việc nên rất đông người.
Nhưng khi những người này bước vào thang máy nhìn thấy ông chủ đang đứng bên trong thì vẻ mặt của họ trở nên rất gượng gạo, bọn họ muốn quay lại nhưng rồi cảm thấy như vậy quá cố ý liền cắn chặt răng bước vào thang máy.
Thang máy nhanh chóng chật kín người nhưng không ai dám nói chuyện.
Thi Nhân và Tiêu Khôn Hoằng đứng ở phía sau cùng.
Sau vài phút thì bọn họ đến được tầng một.
Thi Nhân muốn đi ra ngoài nhưng lại bị kéo lại, cửa thang máy đóng lại, Tiêu Khôn Hoằng nhìn cô nói: “Anh đưa em về.”
“Không cần, em có thể tự đi.”
“Thi Nhân, em đang cáu giận.”
“Ừ, em đang tức giận đấy, sao nào?”
Thi Nhân ngẩng đầu lên nhìn anh: “Tại sao em phải sống theo yêu cầu của anh? Trước đây em có thể bỏ qua hành động vụn vặt của anh nhưng lần này thì anh rất quá đáng rồi.”
Thang máy xuống đến tầng hầm thứ nhất.
Tiêu Khôn Hoằng nghiêm túc nhìn cô: “Vì chuyện này mà em mới tức giận như vậy? Hay là bởi vì người kia đẹp trai hơn anh nên muốn gặp lại anh ta?”
“Anh đang nói linh tinh gì vậy?”
“Chẳng lẽ em không nói với người ta rằng đối tác rất đẹp trai? Chẳng lẽ em chưa khen người đàn ông khác bao giờ sao sao?”
Tiêu Khôn Hoằng vốn luôn cố gắng chịu đựng nhưng chỉ chuyển công việc của Thi Nhân cho người khác mà không so đo tính toán chuyện này.
Nhưng bây giờ cô lại còn tức giận, chẳng lẽ người đàn ông đó tốt như vậy sao?
Thi Nhân sững sờ, làm sao mà anh biết được?
Cô có nói cái này với Triệu Nhược Trúc, dù sao thì công việc cũng đã được chuyển giao cho người khác, cô cảm thấy trong lòng không yên nên nói rằng đối tác rất đẹp trai.
Như vậy thì những cô gái độc thân trong bộ phận thiết kế sẽ thích.
Cô không thể để mọi người nhận công việc này mà không có lý do gì, cô ấy chỉ muốn lấy chuyện này để mọi người cảm thấy tốt hơn một chút.
Nhưng chuyện này trong mắt Tiêu Khôn Hoằng lại biến ra cái gì?
“Sao vậy, chột dạ sao?”
“Em có gì mà phải chột dạ, đúng là em đã nói như vậy nhưng là vì...
Cô chưa kịp nói xong thì người đàn ông kia đã ngắt lời cô: “Thi Nhân, em khen người đàn ông khác đẹp trai ngay trước mặt anh, em nghĩ anh thấy thế nào? Anh sẽ ghen đấy.”
Anh vừa nghĩ đến cô vợ nhỏ ở trong quán trà nói chuyện với một người đàn ông mấy tiếng đồng hồ thì liền phát điên.
Anh biết mình như vậy là không bình thường nhưng anh không thể kiểm soát được bản thân.
Chỉ cần nghĩ đến cảnh đó anh liền hận không thể xông lên giết người.
Nhưng anh đã cố gắng kìm lại.
Anh biết rằng nếu anh làm như vậy thì cô vợ nhỏ sẽ sợ hãi và anh không muốn tạo thêm gánh nặng cho cô.
Thi Nhân nhìn người đàn ông trước mặt thì cảm thấy có chút bất lực: “Những lời em nói không có ý đó.”
“Em không được làm như vậy, anh không muốn nghe em khen những người đàn ông khác.”
Thi Nhân lúc này không khỏi tức giận, người đàn ông này sao lại để ý nhỏ nhặt như vậy?
Cô nghiêm túc nói: “Trong mắt em chỉ có anh là đẹp trai nhất. Không có người đàn ông nào khác đẹp trai như anh.”
“Nhưng tại sao em lại khen ngợi người khác?”
“Đây không phải là vì em có chút mong chờ với cô gái tiếp theo sẽ tiếp quản công việc sao? Nếu hai người này thành một đôi thì sao?”
Sau khi Thi Nhân giải thích, cuối cùng cô cũng thấy vẻ mặt của Tiêu Khôn Hoằng dịu đi rất nhiều, cô bĩu môi: “Anh không thể độc đoán như vậy, cái gì cũng không nói với em mà cứ giải quyết như thế này, đương nhiên em sẽ tức giận.”
“Được, lần sau anh nói cho em biết trước.”
Dù sao thì cũng sẽ làm như vậy.
Thi Nhân không thể biết anh đang nghĩ gì nhưng Tiêu Khôn Hoằng dễ ghen tuông như vậy khiến cô thực sự sửng sốt.
Nhưng một khi cô nghĩ rằng anh tự luyến như vậy thì trong lòng cô bất giác mềm mỏng đi.
Người đàn ông này yêu bản thân nhiều như vậy, cô làm sao có thể thực sự tổn thương anh?
Thi Nhân kéo tay anh: “Lần sau không được như vậy nữa.”
“Được.”
Sau khi Tiêu Khôn Hoằng thấy cô không tức giận nữa mới đưa cô ra khỏi thang máy.
Sau khi lên xe, Thi Nhân nhìn thông cáo sự kiện bên ngoài liền hỏi: “Đúng rồi, chắc chúng ta đã sẵn sàng cho sự kiện tuần sau đúng không?.”
“Cũng ổn rồi, cũng đã báo trước cho bên kia rồi nên chắc không có vấn đề gì lớn.”
“Tốt rồi.”
Thi Nhân dựa vào ghế sau, chỉ cần bận rộn xong trong khoảng thời gian này là bọn họ có thể về quê nghỉ ngơi.
Cô cảm thấy rất hạnh phúc khi nghĩ tới điều này.
Nhưng mà một lúc sau Thi Nhân chợt phát hiện ra rằng chiếc xe không chạy trên đường về nhà mà là một hướng khác.
Cô ngạc nhiên hỏi: “Anh đi nhầm đường à?”
“Không.”
Vẻ mặt Tiêu Khôn Hoằng hơi căng thẳng: “Anh mới mở một nhà hàng mới. Nghe nói không tệ.”
“Còn đứa nhỏ thì sao?”
“Anh đã lo ổn cho nó rồi. Đã lâu rồi chúng ta không ăn một mình.”
Thi Nhân nghiêm túc nhìn anh ta sau đó gật đầu: “Hình như là vậy.”
Người đàn ông này có lẽ cố tình sắp xếp để dỗ dành mình đây.
Nhưng thật ra anh nói cũng đúng, hai người hiếm khi đi hẹn hò.
Có lẽ vì có con nên cô luôn cảm thấy hai người thiếu rất nhiều khoảng thời gian riêng tư với nhau.
Khi xe dừng lại, Thi Nhân nhìn thấy tên nhà hàng trước mặt thì hơi ngạc nhiên: “Ăn lẩu nhé?”
“Đồng ý.”
“Nhưng không phải anh không ăn được cay sao?”
Thi Nhân biết anh không ăn được cay, dạ dày cũng không tốt nên lẩu chưa bao giờ tồn tại trong bữa ăn của họ.
Mỗi lần hẹn hò hai người đều ăn đồ tây hoặc tự nấu ở nhà.
Thi Nhân không bao giờ ngờ rằng anh ấy sẽ mang mình đi ăn lẩu, hơn nữa còn là nơi mà cô luôn muốn ăn.
“Anh thấy trên trang cá nhân của em chia sẻ nhà hàng này.”
Tiêu Khôn Hoằng biết cô vợ nhỏ của anh muốn ăn nhà hàng lẩu này, lần này anh cũng muốn đưa cô đi ăn tối nên đã chọn nơi này.
“Ôi chúa ơi, em háo hức muốn chết rồi, em vẫn luôn muốn ăn ở đây.”
Thi Nhân quay lại nhìn anh: “Biểu hiện của anh không tồi.”
Thấy cô vui mừng như vậy, Tiêu Khôn Hoằng dẫn cô đi đến phòng riêng đã đặt trước, anh đã lựa chọn vị trí đẹp nhất.
Nhưng mà khi anh bước vào nhà hàng lẩu và ngửi thấy mùi ớt thì khẽ cau mày theo bản năng, anh có chút không quen với môi trường này.
Không hiểu sao cô vợ nhỏ lại thích.
Thi Nhân lấy thực đơn và bắt đầu gọi món: “Nếu hôm nay có nhiều người hơn thì tốt, chúng ta có thể ăn các món khác nhau.”
“Em muốn ăn cái gì thì cứ gọi.”
“Em sợ rằng em không thể ăn hết.”
Thi Nhân chỉ chọn vài món, dù sao thì nhìn Tiêu Khôn Hoằng như vậy chắc sẽ không ăn được nhiều.
Sau khi đồ ăn được mang lên, Tiêu Khôn Hoằng chủ động cầm lấy đũa gắp đồ ăn, ngón tay mảnh khảnh di chuyển chậm rãi nhìn thật là thích mắt.