Câu nói này của ông chú họ Tần khiến cho Hàn Khiết ôm bụng cười phì, cười đến nỗi chảy cả nước mắt ra ngoài, có vẻ rất khoái chí. Nhưng ông chú họ Tần vẫn không hiểu con bé này cười vì chuyện gì, câu nói đó có gì khó hiểu sao... Dù vậy khi nhìn thấy hình ảnh này, trong mắt ông chú thì Hàn Khiết lại rất đáng yêu.
“Em cười đã rồi thì nói cho tôi biết, muốn cái gì cũng được, tôi chiều.” Tần Hoàng Tư Truy không hiểu con bé này cười chuyện gì, vẻ mặt có chút ngẩn ra nhưng ánh mắt lại hiện lên hai chữ, tự tin.
Mình quá đẹp trai, mình quá hào sảng, mình tốt với con bé quá, nên chưa gì đã động lòng rồi. Càng nghĩ đến đây, cảm xúc của ông chú lại càng dâng cao. Bao năm qua, cuối cùng thì... Mạch suy nghĩ của Tư Truy chưa đi đến đâu đã nghe thấy một
câu nói chen vào. Con bé trước mặt nói câu nào, ông chú quê đến cỡ đó.
“Ông chú, cái gì mà bảo lãnh, tôi nghe không thuận. Tần Thị lớn mạnh như vậy, cần gì tôi. Nhưng tôi nói thật, chú tuy có tuổi nhưng khiếu hài hước thì vẫn còn đó nha, tuyệt vời.” Hàn Khiết vừa nói vừa đưa hai ngón tay tán thưởng, quả thật là ông chú hài hước.
Mẹ kiếp... Hóa ra con bé này lại nghĩ câu nói đó là giỡn. Tần Thị trong mắt con bé này chỉ được bao nhiêu đó thôi sao? Hay là đi du học lâu ngày về nước, chưa kịp nắm bắt thông tin. Tư Truy vẫn cố mỉm cười nói: “Em tin hay không thì tùy vậy. Nhưng tôi nhắc cho em nhớ, Tần Thị là của tôi, em cũng là của tôi.”
Hàn Khiết nghe xong câu nói này lại im bặt, ông chú lại bị chập dây điện rồi, cô lại lạnh nhạt nói: “Stop, stop. Tôi xin nghỉ việc, chú duyệt giúp tôi.”
Đại não của Tần Hoàng Tư Truy như muốn nổ tung, sao cái con bé này ngỗ nghịch như vậy. Không còn cách nào, anh xoay người về sau, tìm kiếm gì đó trong hộc tủ, cuối cùng mới lấy ra một tệp hồ sơ. Là hợp đồng xin việc, đã được ký kết giữa hai bên, dấu vân tay lăn cũng rất rõ.
“Em muốn nghỉ việc, hai triệu đô. Dạo này tôi cũng nghèo, không cho em nghỉ đơn giản như vậy, nộp tiền đi.” Sau khi anh nói câu này, người ngẩn ra lại là Hàn Khiết. Tiền nợ triệu đô vẫn còn trên vai, cô làm gì dám nghĩ tới việc thêm hai triệu đô nữa.
“Chú lừa tôi.” Tử Lệ Hàn Khiết chắc chắn ông chú này đã lừa mình. Rõ ràng lúc đi ký kết hợp đồng, cô đã xem qua rất kĩ và hoàn toàn không có điều khoản nào bất khả thi như vậy.
“Tôi mà lại lừa con nít như em, đừng vu oan cho tôi.” Biết rõ Hàn Khiết đã sập bẫy, ông chú họ Tần lại càng ngang nhiên tiến lên.
Anh rời khỏi ghế giám đốc, hai tay đút vào túi quần, từ từ tiến đến chỗ mà cô đang đứng. Lại một lần nữa, anh áp sát cô vào tường, ánh mắt si mê nhìn cô gái nhỏ bé trước mặt. Ánh mắt của Hàn Khiết dán chặt vào cúc áo sơ mi không cài của người đàn ông này, xương quai xanh lộ rõ, thân hình to lớn chắc nịch, bất chợt lại khiến
cho cô phát thèm.
Bàn tay của anh nhẹ nhàng nâng cằm của cô lên, một lần nữa lại mặt đối mặt, anh hỏi: “Phụ nữ mê tôi xếp hàng dài như vậy, em lại chê. Cho tôi một lý do, để tôi cảm thấy không bẽ mặt.”
Hai mắt của Hàn Khiết mở lớn, nghe không thuận câu nói này, cha nội này lại bị cái gì nữa, tự luyến, chắc chắn là tự luyến.
“Chú à, độ hài hước của chú thật là tỉ lệ nghịch với cái thái độ tự tin này. Nhưng thôi, tôi không so đo với chú làm gì. Tôi làm trợ lý cho chú cũng không tệ, nhưng hủy bỏ liên hôn.” Hàn Khiết đẩy người của anh ra, điềm tĩnh nói.
“Tôi nghe ông nội nói, em không biết nấu ăn, cũng không biết làm việc nhà.” Đối diện với câu nói này của anh, cô có chút khó hiểu nên khuôn mặt có chút bất mãn.
“Kết hôn với tôi, mỗi ngày tôi làm cho hết em. Tôi lại còn giàu, thân hình nhìn qua cũng không tệ, em chê cái gì nữa.”
Đến mức này, ngay cả Hàn Khiết cũng cạn lời. Nếu là đàn ông chính hiệu, bị từ chối vài lần sẽ rất khó chịu, thậm chí là nhục mặt. Nhưng người họ Tần này lại khác, cô cũng không biết mặt anh dày đến độ nào. Tử Lệ Hàn Khiết giữ cho mình thái độ
im lặng, một câu cũng không nói. Không khí trong căn phòng này càng căng thẳng hơn bao giờ hết, thậm chí cả hai người còn nghe thấy tiếng thở của đối phương.
Tần Hoàng Tư Truy cũng không nói gì, chỉ chăm chú nhìn vào vợ tương lai của mình. Anh chỉ thấy cô đang tiến lại gần anh, khoảng cách giữa hai người càng gần thì anh lại càng thấy rõ khuôn mặt của cô rất xinh đẹp, nao lòng người khác.
Chỉ còn một chút nhỏ nữa, cơ thể hai người sẽ sát lại với nhau thì Tần Hoàng Tư Truy lại cảm thấy một bên má phải đau nhói, tiếng chát vang vọng trong phòng. Anh còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì đã thấy con bé kia cao chạy xa bay, để lại một câu nói thân thương: “Biến thái!”