Tổng Tài Tỷ Phú Chỉ Sủng Cô Vợ Thế Thân

Chương 2: Nông thôn đến Hài Nữ



Tô Từ cười khẩy, thì ra là vậy, nguyên nhân là do Phó Nam Thành là người thừa kế. Chẳng trách Tô Tuyết lại có mặt ở đây, nóng lòng muốn lấy lại thân phận Phó phu nhân.

 

Phó gia là gia tộc giàu có bậc nhất ở Diệp Thành, khá là bí ẩn, nhưng bây giờ, cả Diệp Thành ai cũng đều biết rằng người thừa kế của Phó gia được đồn đại là người lạnh lùng, sang trọng và là doanh nhân trẻ thành đạt nhất của thế hệ mới.

 

Tô Tuyết luôn mơ ước mình có thể kết hôn được với người đàn ông quyền lực đó, nhưng khi người của Phó gia đến cầu hôn, lại chỉ là đứa con hoang, Phó Nam Thành.

 

Vì vậy cho nên Tô Tuyết mới ép cô gả cho anh.

 

Tô Từ chỉ lạnh lùng đáp, "Tôi biết rồi".

 

Lúc này, Tô Tuyết giơ tay lau đi lớp phấn nền trên má phải của Tô Từ, rất nhanh, một vết sẹo dài dần lộ ra.

 

Tô Từ trông giống hệt cô ta, nhưng vì trên mặt Tô Từ có vết sẹo này nên khi hóa trang, phải dùng kem nền để che đi vết sẹo này.

 

Dù có trang điểm xinh đẹp đến mấy cũng không thể phủ nhận thân phận quê mùa đó, còn cô ta, chính là mỹ nữ số một ở Diệp Thành này.

 

Người hầu bên cạnh lên tiếng: "Thiếu phu nhân, thiếu gia đã về rồi ạ".

 

Phó Nam Thành đã về!

 

Tô Tuyết cảnh cáo Tô Từ, sau đó vuốt thẳng váy, hớn hở chạy về phía cửa.

 

Cửa vừa mở ra, gió lạnh từ bên ngoài ùa vào, theo sau đó là một thân hình cao lớn tiến vào.

 

Tô Từ ngẩng đầu, nhìn thấy Phó Nam Thành.

 

Người đàn ông mặc một bộ vest đen được cắt may thủ công, lớp vải đắt tiền được ủi phẳng phiu không một nếp nhăn, màu đen càng làm nổi bật vẻ lạnh lùng xa cách của anh.

 

Anh cực kỳ đẹp trai, các đường nét trên gương mặt tựa như được chính tay thượng đế tạc ra, chỉ nhìn góc nghiêng thôi cũng đủ làm người ta xao xuyến.

 

Chính là anh.

 

Người đàn ông đêm qua là anh.

 

Tất thảy chuyện xảy ra đêm qua như sóng trào cuộn về, hơi thở nặng nề của anh vẫn còn vang bên tai, cô bất giác rùng mình, vội vàng cúi đầu.

 

"Ông xã~". Tô Tuyết ngại ngùng cúi đầu, "Tối qua anh làm người ta đau quá à~".

 

Còn chưa kịp lại gần, Phó Nam Thành đã tức giận tóm lấy cánh tay mảnh khảnh của Tô Tuyết, lạnh nhạt nói: "Còn dám tự ý leo lên giường của tôi, cô muốn chết?!".

 

Tô Tuyết cảm thấy cánh tay mình sắp bị bóp nát liền vội vàng giải thích: "Ông...ông xã, anh nghe em giải thích. Là do...bà nội nóng lòng muốn bế cháu, nên mới đưa thẻ phòng và thuốc cho em, em cũng không thể nào làm trái được!".

 

Lại là bà nội!

 

Phó Nam Thành bực mình mím chặt môi.

 

Tô Từ đứng trong góc sợ đến tái mặt, sớm đã nghe đồn người thừa kế của Phó gia thủ đoạn tàn nhẫn, tính tình thất thường, không có lòng từ bi, chỉ cần nghe danh thôi cũng đã sợ mất mật. Nếu biết phải lên giường với anh, cô sẽ không bao giờ đồng ý.

 

Tô Từ xoay người định rời đi.

 

Đúng lúc này, Phó Nam Thành nhạy cảm nhận ra điều gì đó, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy bóng lưng của Tô Từ: "Đứng lại!".

 

Bước chân cô khựng lại, tim đập loạn xạ.

 

Anh đã phát hiện ra điều gì rồi sao?

 

Phó Nam Thành bước đến trước mặt Tô Từ, "Cô là ai? Mau ngẩng đầu lên!".

 

Ám khí của người đàn ông quá đáng sợ, Tô Từ nắm chặt tay, sau đó chậm rãi ngẩng đầu.

 

Phó Nam Thành bắt gặp ánh mắt trong veo đen láy của cô, vừa trong trẻo vừa quyến rũ.

 

Đôi mắt Phó Nam Thành tối sầm lại, đôi mắt của cô giống hệt người tối qua.

 

"Là cô!".

 

Nguy rồi, anh đã nhận ra rồi!