"Anh ơi, anh gì ơi, anh có sao không?" Cô gái hỏi.
"À... ừm." Thẩm Ngạn định thần lại gật đầu, anh hít sâu một hơi, trả tờ hóa đơn thanh toán cho cô gái rồi khập khiễng đi về phía phòng bệnh.
Chị gái không khỏi nghiêng người ra ngắm Thẩm Ngạn thêm một chút, một nhân viên thanh toán khác ở phía sau vươn tay gõ đầu cô, ghé vào tai cô nói nhỏ: "Làm gì vậy, thấy người ta đẹp trai quá nên rớt hết liêm sĩ rồi à?"
"Âu âu! Đau quá! Anh ấy đẹp trai thật đấy, chẳng khác gì idol, lẽ nào là người nổi tiếng thật? Mà này, em nói cho chị biết, có cái này lạ lắm." Cô gái nhỏ giọng nói trong lúc xử lý thủ tục thanh toán cho bệnh nhân tiếp theo.
"Có gì lạ?"
"Người đàn ông lần trước đến thanh toán hóa đơn cũng đẹp trai lắm, dáng người chuẩn người mẫu, em thấy người đó cười cười khá thân thiện nên nhịn không được hỏi là anh ta thanh toán cho ai, chị đoán xem anh ấy nói như thế nào?"
"Nói như thế nào?"
"Anh ấy nói là thanh toán cho bố vợ tương lai! Nhưng mà chị thấy đó, người vừa rồi muốn thanh toán cũng là một người đàn ông!"
"Có thể anh ấy có chị hoặc em gái thì sao? Toàn làm quá lên không à! Lo làm tốt việc của mình đi."
-
Thẩm Ngạn mơ màng đi đến phòng bệnh, đầu óc mơ hồ, anh tựa vào tường nghỉ ngơi một lúc thì cảm thấy tay chân lạnh buốt nhưng trán lại nóng bừng, Thẩm Ngạn biết mình sốt rồi, nghĩ tới nghĩ lui thì anh vẫn quyết định đi thăm cha trước.
Thẩm Ngạn đi đến phòng bệnh quen thuộc, đúng lúc y tá trưởng đi lấy thuốc tình cờ nhìn thấy anh mà quen thuộc mà gọi: "Tiểu Thẩm? Sao em lại đến đây? Ba em để quên đồ gì à?"
Thẩm Ngạn hỏi: "Cái gì? Để quên đồ là sao?"
Y tá trưởng khịt mũi nói: "Em không biết sao? Hôm trước bạn của em đã chuyển ba em đến khu phòng đơn rồi!"
Thẩm Ngạn ngơ ngác nhìn y tá trưởng, lẩm bẩm hỏi: "Bạn?"
Y tá trưởng nói: "Chính là người gì, tên là gì nhở, ngày hôm qua hắn còn hỏi chị mấy chuyện của em, à à nhớ rồi, họ Mục! Ngài Mục!"
Thẩm Ngạn dựa vào tường cúi đầu ngập ngừng nói: "Chắc là em sốt đến mơ hồ rồi..."
Y tá trưởng phát hiện sắc mặt anh có vẻ không ổn lắm: "Tiểu Thẩm em sao vậy? y da, sao nóng thế? Em sốt rồi! Mau mau mau đến đây, chị truyền nước cho em"
Thẩm Ngạn ậm ừ cúi đầu cảm ơn, sau đó đi theo sau y tá trưởng: "Người bạn đó, anh ta thật sự hỏi về chuyện của em sao?"
Y tá trưởng nói: "Đúng vậy! Chị nói chuyện với hắn nhiều lắm, chị có nói mấy năm nay em đã làm việc rất chăm chỉ, vừa đi làm vừa chăm sóc cho ba, hắn cũng không xen vào mà chỉ im lặng nghe thôi, thỉnh thoảng còn hỏi đôi câu về thói quen với sở thích của em, có gì không? Hay do chị nói nhiều quá à?"
Thẩm Ngạn: "Không phải không phải đâu." Nói xong, Thẩm Ngạn nhịn không được nắm chặt tay che miệng, mím mím môi.
Y tá trưởng nói: "Sao đột nhiên lại vui thế? Ba em nằm viện mấy năm ở đây hình như chị chưa bao giờ thấy Tiểu Thẩm cười, còn trẻ thì phải cười nhiều lên, em cười lên đẹp trai vậy mà, đến đây truyền nước đi, ba em bên kia có người chăm sóc rồi nên cứ yên tâm."
-
Lúc này, trong một tòa nhà cao chót vót ở trung tâm thành phố, Tiểu Lý đang chải tóc ngược ra sau, tay trái cầm một tập tài liệu và tay phải cầm túi cà phê, nhìn vào trước gương nở nụ cười hoàn mỹ và tự tin, sau đó sải bước đi về phía văn phòng ông chủ.
Tiểu Lý ngẩng đầu ưỡn ngực gõ cửa phòng!
Cậu lên tiếng chào ông chủ đẹp trai: "Mục tổng!"
Cậu đặt ly cà phê cách tay phải ông chủ đúng 5 cm!
Mọi thứ rất tự nhiên! Hoàn hảo! Hoàn mỹ không tỳ vết!
Sau đó cậu gặp được tượng Nhân sư* trong sự nghiệp của mình!
*Tượng Nhân sư: Là một bức tượng dưới hình dạng của một con nhân sư ở Ai Cập. (Biểu tượng cho sức mạnh và trí tuệ)
Mục Vô Nhai ngồi trên ghế giám đốc, chắp tay ngẩng đầu cười hỏi: "Tiểu Lý, cậu nghĩ thế nào về cộng đồng LGBT?"
Thân là một sinh viên tài chính hàng đầu tại đại học 985*! Loại câu hỏi này sao làm khó được Tiểu Lý!
*985: "Đề án các trường đại học hàng đầu thế giới" của Trung Quốc.
Nhưng chỉ trong ba giây Tiểu Lý đã nhanh chóng sắp xếp ngôn ngữ trong đầu mình!
Thứ nhất! Ông chủ của cậu còn trẻ, là một người trẻ đầy triển vọng của thế hệ mới, có chính kiến riêng, dám nghĩ dám làm, dám chấp nhận và luôn dẫn đầu cái mới! Hắn! Không thể nào là một người cổ hủ!
Thứ hai! Ông chủ của cậu 'ngọc thụ lâm phong'*, trong vòng ba năm đã quản lý cả cái tập đoàn khổng lồ này đi vào trật tự và thu về rất nhiều thành tích, lại còn đang độc thân! Hắn! Dẫn đầu xu hướng lựa chọn bạn đời!
*ngọc thụ lâm phong: miêu tả tính bí quyết thanh tao, bao gồm chút phong trần, lạc thú nhưng không thiếu bản lĩnh của một quý ông.
Cuối cùng! Ông chủ cậu ưu tú như thế, làm sao có thể thiếu nào hoa nào bướm nào chim nào cỏ vây quanh, biết đâu một ngày nào đó cũng sẽ có vài tên gay trà trộn vào! Hắn! Đẹp trai đến mức cả nam lẫn nữ đều say mê!
Tóm lại! Tiểu Lý cảm thấy câu trả lời của mình đã quá rõ ràng rồi!
Cậu hắng giọng trả lời: "Ông chủ, tôi cho rằng cộng đồng LGBT nên được bao dung và đối xử tử tế, điều họ cần là thái độ bình thường của xã hội, giống như cách chúng ta đối xử với những người dị tính, không tò mò, không đặc biệt, không nổi bật."
A! Thật là một câu trả lời hoàn hảo, Tiểu Lý bật khóc trong lòng, bị chính mình làm cho cảm động!
Mục Vô Nhai cười cười: "À, vậy là cậu đã làm tình với đàn ông rồi sao?"
Tập tài liệu trong tay Tiểu Lý rơi xuống đất.
Đây không phải là tượng Nhân sư trong sự nghiệp của cậu! Đây là máy chém sự nghiệp! Là Hạc đỉnh hồng* và Medusa*!!!
*鹤顶红 (Hedinghong): Thường được gọi là thạch tín, là chất độc. (Tiểu Lý nghe xong chết tại chỗ á)
*Medusa: Trong thần thoại là nữ quỷ với mái tóc đầy rắn và khi nhìn vào mắt sẽ hóa đá. (Tiểu Lý nghe xong đứng hình luôn)