Miên Châu đưa cho Dạ Hàn lại thẻ hoàng gia, nhưng anh lại không nhận
“Em cứ giữ lấy mà xài.”
Xài cái gì chứ? Với số tiền lớn như thế Miên Châu còn không biết nên sử dụng kiểu gì huống chi là xài hết chúng.
Miên Châu trả lại cho anh, Tư Dạ Hàn vẫn một mực không nhận lấy. Cô bất lực trước gã đàn ông ngoan cố này rồi. Đành nhét đại vào túi vậy hôm khác trả hắn sau.
Cô chợt trông thấy một người phụ nữ cao tuổi mang thai hai tay cồng kềnh xách đồ không mảy may để ý đến xung quanh. Chỉ chăm chú tìm kiếm người nào đó.
Xe ô tô đứng sau người phụ nữ ấy, bỗng dưng khởi động lùi về sau... như cố tình vậy. Như thế cũng quá nguy hiểm rồi.
Miên Châu liều mạng chạy đến, lấy tấm thân nhỏ bé che chắn cho người phụ nữ mang thai, không cẩn thận bị mui xe làm trầy da.
Người phụ nữ kia thản thốt, thương tình toan gọi hỏi vị ân nhân
“Cô có sao không? Cảm ơn cô đã giúp tôi.”
Cô ấy xuýt xoa, thầm cảm tạ Miên Châu. Cô cũng khách sáo đáp lại vài lời.
Cung Linh Phương chợt nhận ra người phụ nữ mang thai này
“A, là Cao Tịnh Y đúng không?”
Cao Tịnh Y thật thà gật đầu. Hoá ra hai người bọn họ là người thân quen từng làm ăn chung trêи hợp đồng.
“Thật quý hoá quá, không ngờ lại gặp lại chị trong hoàn cảnh như này.”
Cung Linh Phương lịch sự chào hỏi.
“Cũng nhờ cô bé tốt bụng này giúp tôi đấy chứ. Để tôi trả ơn bằng cách kí kết hợp đồng với công ty N.C nhỉ?”
“ Thật là vinh dự quá”
Cao gia là một trong những tập đoàn đứng nhì thành phố. Có thể làm cho họ trở thành đối tượng hợp tác thật là một niềm vinh dự. Xem ra cô đã làm được một việc tốt rồi.
Miên Châu sung sướиɠ ra mặt, cô muốn khoe với Tư Dạ Hàn một chút nhưng hắn ta lại tỏ vẻ rất khó chịu.
Sao vậy? Hắn cứ nhen nhúm mãi thế? Tới tháng à?
Dạ Hàn bế cô lên một cách lỗ mãng.
“Mẹ, con đưa Tiểu Châu về trước.”
“ À.. ừm! Sayonara~”
Tiểu Châu cái gì? Làm như hai ta thân lắm vậy? Hơn nữa tại sao lại bế cô giữa đám đông như thế. Thật là mất mặt!
“Cô gái ấy là ai vậy?”
Cao Tịnh Y thắc mắc
“ Ara~ là con dâu của tôi đấy.”
...
Dạ Hàn thô bạo ném cô lên nệm xe, dùng vẻ mặt của ác quỷ doạ Tiểu A sợ cho chết khϊế͙p͙.
Hắn ta đây là làm sao? Sao lại giận... mình giúp anh ta là một chuyện xấu à?
Miên Châu chưa kịp phản ứng đã bị Tư Dạ Hàn nhấc thẳng hai chân đặt lên đùi anh. Chạm nhẹ vào mấy vết trầy xướt.
“Đúng là một người phụ nữ ngu ngốc.”
Bị chê là ngốc, cô bầm tím ruột gan, sửng sốt trước người đàn ông vô lí này.
“Cái gì chứ...?”
“Đau không?” Dạ Hàn dùng băng keo cá nhân nhẹ nhàng dán vào chỗ vết thương.
Miên Châu bị người đàn ông này chê là ngốc, cô hờn dỗi không muốn nói.
Dạ Hàn biết bản thân nóng tính, hạ giọng xin lỗi vợ.
“Anh hơi nóng tính sau này em đừng rướn thân vào nguy hiểm nữa.”
Người đàn ông này... hoá ra tức giận với cô là vì làm bản thân bị thương sao?
Câu nói của anh lại khiến Miên Châu vui vẻ đến vậy...
Thấy cô không có phản ứng gì, Dạ Hàn ôm cô vào lòng, đột ngột đáp nụ hôn lên môi cô. Hi vọng có thể dỗ vợ của mình.( ông này không sành gì về tình yêu cả.)
Miên Châu bị anh hôn một cách đột ngột, bản thân không thể kiểm soát được càng không thể đẩy anh ra.
“Khụ...” Tiểu A bị ăn cẩu lương đến ngạt thờ. Bọn họ chắc hẳn đã quên đi sự hiện diện của tôi rồi.
Tôi thân là một tài xế lại bị thiếu gia cho ăn cơm chó. Thật là muốn có người yêu quá điiii.