Mùi của biển, mùi của đất trời, mùi của chất mùi thấm dần trong thớ vỏ. Tất cả đều thật tuyệt!
Bầu không khí này thật tốt biết bao...giá như anh và cô vẫn sống mãi trong thế giới...
Những người khác dẫn Miên Châu, Đại Hỷ và Hiên Nghiên đến một khu vui chơi, cứ tưởng là một khu nhỏ nhưng mà to không tưởng.
Không ngờ trong cái hòn đảo xa xôi bí hiểm này lại có cả một khu vui chơi rộng lớn cả ngàn thước không kém gì ở thành thị.
Hòn đảo này....cũng phong phú quá rồi!
Đây mới chính là mùa hè của các thiếu nữ, ba cô gái tay trong tay lên kế hoạch cho buổi hẹn hò của những người phụ nữ.
Nhưng hơi khác khác chút, mỗi người sẽ bắt cặp với một người đàn ông và hoàn thành buổi hẹn hò này. Quyết định của việc này chính là bằng cách bóc thăm.
Khỏi cần nói cũng biết, Miên Châu dĩ nhiên sẽ hẹn hò cùng Dạ Hàn, dù bốc không trúng thì cô cũng sẽ là của anh. Ai cãi lời thì tăng ca thôi~
Đại Hỷ bắt cặp với Đại Cường, Hiên Nghiên bắt cặp với Tiểu A.
Đại Hỷ vừa nhìn thấy tàu lượn hai con ngươi đã sáng rực, vội vàng dắt tay Đại Cường đi theo.
Đây là lần đầu được con gái xa lạ nắm tay, cũng là lần đầu tiếp xúc thân mật Đại Cường không thoát khỏi sự ngượng ngùng, sắt mặt đỏ như đen.
Mới đầu khởi hành, Đại Hỷ nhắm kín cả mắt không một kẽ hở. Anh cũng là lần đầu được trải nghiệm nên cũng bắt chước theo cô.
Tàu gần đến độ cao, Đại Hỷ mới giương to hai mắt nhìn thế giới, bắt đầu giơ hai tay lên khoảng không.
Đại Cường thấy thế cũng làm theo, hai ngươi nhìn hai chiếc gương làm gì cũng làm theo.
Mỗi ngày chơi tàu lượn là mỗi ngày già đi 10 tuổi, là tổn thọ 20 năm. Lần nào xuống dốc cô nàng cứ hét lên mãi không thôi.
Hét đến nỗi khàn cổ họng mới chịu dừng...
...
Nhà ma.
Hiên Nghiên cùng Tiểu A vào một căn phòng tối tăm.
Vốn sẵn sự huấn luyện trong phòng tối nên dăm ba mấy con ba này anh chấp hết.
Đi được nửa đoạn thì gặp phải ngỏ cụt...không phải chứ vầy là kinh dị à?
Bất chợt từ dưới sàn, lách cách vài tiếng rú rít của tiếng gió, một bàn tay trắng bệch được rướm đầy máu tươi lần mò tới chân.
Bàn tay lạnh lẽo khẽ chạm vào chân Tiểu A, bất đầu giật giật dữ dội. Anh bị họ làm cho doạ sợ chết khϊế͙p͙ hét lên âm thanh của một đứa...con gái.
Hiên Nghiên nghe thấy tiếng hét của anh, chợt cười phì.
Chưa dừng lại, bộ xương người từ trong ngõ cụt xuất hiện trước mặt. Tiểu A hãi đến mức độ chóng mặt vọt chạy ra trước, Hiên Nghiên lẽo đẽo đuổi theo sau.
Tên ngố này không phải là được huấn luyện à, mấy đồ giả này mà cũng sợ...đúng là một thằng đàn ông nhát gan.
Ra tới khỏi cửa, Tiểu A mặt mày tím rịm, môi run lên từng nhịp mới chỉ có hai chiêu mà anh đã sợ đến muốn rớt tim.
Nghe xong Tiểu A như bị một gáo nước lạnh hất vào, không ngờ lại bị một cô gái khác xem thường, bất giác giải thích.
“No, no tôi chỉ giả...à giả vờ thôi. Chớ sợ gì!”
Hiên Nghiên thoáng gật đầu, lôi kéo tay anh ý muốn chơi lần nữa. Tim Tiểu A gần như đến bước đường cùng, van xin.
“Em lạy chị! Tha cho em...”
Người đàn ông này đúng là không được gì ngoài việc chém gió.
Cái nhà ma kinh dị này vốn dĩ là do anh thiết kế dựa theo mê cung thiết xanh có vào mà không có ra. Vậy mà lại không biết...đúng là muốn khiến cho người ta điên tiết.
Hiên Nghiên khẽ cười ngất lên, lộ ra hàm ra răng trắng cùng với lúm đồng tiền ở hai gò má trông thật xinh xắn và dịu dàng.
Anh đứng ngây ngốc một lúc mới chợt sức tỉnh. Người phụ nữ này cười lên cũng xinh đấy...
————————HẾT———————————Dear darling!~
Thông báo một chút:
Hiện tại, tác phẩm của mình đang có vấn đề về trật tự của các chap, lỗi từ chương 45 đến chương 61. Mong các bạn thông cảm, mình sẽ sớm phản hồi với s1.truyenhd.com để loại bỏ vấn đề này.
Cảm ơn bạn: Nguyễn Thị Tuyết đã like tác phẩm cho mình!