Tổng Tài Xấu Xa Chỉ Yêu Vợ Mù

Chương 270: Chương 269





Ngược lại là An Bích Hà, cô ta nhìn chằm chằm sân khấu, cô ta muốn xem, trang phục của Lạc Hiếu Nhã bị hủy rồi, còn có thể làm ra cái gì nữa.

Bản nhạc nền cổ điển du dương vang lên.

Người mẫu từ từ xuất hiện, toàn bộ trang phục được trình diễn dưới ánh đèn, những tin cá nghị luận ở hiện trường bỗng nhiên yên lặng.

Kiểu váy cổ chéo Hàn Nguyệt, từ trên xuống dưới, từ màu trắng biển dần thành màu xanh hồ, màu sắc trầm mặc tĩnh lặng, theo ánh sáng lướt qua, người mẫu bước đi, làn váy khẽ đung đưa, điểm sáng vàng bạc lóe lên, giống như mặt nước đang lấp lánh dưới ánh mặt trời vậy.

Vốn dĩ trang phục là màu trắng thuần khiết, đã bị nhiễm mực nước, nên Lạc Hiếu Nhã vẽ thành núi cao, thác nước, ở giữa chỗ trắng xanh, vẽ một chiếc thuyền nhỏ và ngư dân đánh cá.

Vải sa mỏng theo bước chân của người mẫu, nhẹ nhàng chuyển động, như thể có gió khẽ thổi qua, cảnh vật lung lay.

Mặt Ngô Giai Như và Ngô Vân đều đen sì lại, cắn chặt môi dưới, bọn họ không ngờ rằng Lạc Hiếu Nhã trong thời gian ngắn như vậy, vậy mà có thể biến một đống mực nước đen trở thành dáng vẻ thế này.


Vẻ mặt An Bích Hà méo mó, ngón tay nắm chặt lại, trên mặt toàn là vẻ hung dữ.

“Làm sao có thể? Rõ ràng mình đã làm đến mức như thế rồi, tại sao cô ta còn có thể đảo ngược tình thế bất lợi này chứ? Sao có thể?”
Cô ta lẩm bẩm, đột nhiên nhớ đến một chuyện.

Lúc trước ở trong bữa tiệc mừng thọ của bố Lâm, hình như Lạc Hiếu Nhã đã từng nói, cô ta đã học hội họa với một bậc thầy thư họa nổi tiếng ông Hà Kim Minh.

Vẻ mặt An Bích Hà ngẩn ra, cô ta phạm sai lầm rồi, không nên dùng mực nước.

Lần này không những không phá được tác phẩm của Lạc Hiếu Nhã, còn để tác phẩm của cô càng thêm đặc sắc hơn, quá ghê tởm rồi.

Chuyện này không có gì ngạc nhiên, Lạc Hiếu Nhã giành được chức vô địch.

Khi Cách Lệ Tâm nhận xét, rất đáng tiếc nhìn về phía hai chị em Ngô Giai Như Ngô Vân: “Nếu như hai người dùng trang phục của hai cuộc thi trước, có lẽ kết quả thế nào còn chưa biết được, nhưng hai người lại vì mưu lợi, chọn rồng phượng, gốm sứ, để nhấn mạnh phong cách Hàn Nguyệt”
Quả thật những thứ đồ này có thể khiến người khác lập tức liên tưởng đến Hàn Nguyệt, nhưng đây cũng là Hàn Nguyệt ở trong mắt người nước ngoài.

Thứ cô ta muốn làm không phải là những yếu tố quá đường phố, cô muốn làm phong cách Hàn Nguyệt thật sự.

Ngô Giai Như Ngô Vân xấu hổ cúi đầu, quả thật, bọn họ cảm thấy người nhận xét là Cách Lệ Tâm, cảm thấy người nước ngoài nhất định thích những yếu tố rất đặc biệt của Hàn Nguyệt, vì để mưu lợi nên đã dùng long phượng, gốm sứ.

.

Được tại { ТRUM truyen.

}
Đây quả thật là phán đoán sai lầm của bọn họ.


Cách Lệ Tâm nói xong, lại chuyển tầm nhìn về phía Lạc Hiếu Nhã, ánh mắt dịu dàng: “Chúc mừng bạn, Lạc Hiếu Nhã.

Tôi đã xem qua tác phẩm của cả ba vòng của cô rồi, quả thật rất có linh khí, mỗi một lần đều khiến tôi có cách nhìn mới.

Tôi rất thích bạn”
Cô ta nói xong, vô cùng nhiệt tình ôm Lạc Hiếu Nhã một cái.

Lạc Hiếu Nhã có chút ngẩn ra, dường như Cách Lệ Tâm quá nhiệt tình với cô rồi.

Sau khi trao giải, vốn dĩ cho rằng đã kết thúc rồi, nhưng không ngờ lúc này, một bên sân khấu náo loạn lên.

Ngay sau đó một người nhân viên mặc đồ nhân viên bị đẩy lên.

Lạc Hiếu Nhã bình tĩnh nhìn, người này chính là người nhân viên đã tạt nực vào tác phẩm của cô.

Cách Lệ Tầm nhìn thấy anh ta, nhíu mày, vệ sĩ bên cạnh vội vàng tiến lên trước chắn lại.

Nhân viên vội vàng la lên: “Chuyện tôi vừa tạt mực lên tác phẩm của thiết kế Lạc, tôi có lời muốn nói”

Cách Lệ Tìm thấy vậy, lập tức để người thả anh ta ra.

Sắc mặt của người nhân viên kia tái nhợt, đứng ở giữa sân khấu, cầm micro.

Bởi vì Lạc Hiếu Nhã có nhiệt độ rất cao trên mạng, tác phẩm bị tạt mực, chuyện này quả thật có ảnh hưởng rất lớn, bây giờ vậy mà lại có chuyển biến, các phóng viên lập tức quay ống kính về phía nhân viên kia.

An Bích Hà đã gấp đến nỗi đừng từ trên ghế dậy, ánh mắt dữ tợn nhìn lên sân khấu, người này, người này muốn làm gì, tại sao đột nhiên lại lên sân khấu?
Rốt cuộc anh ta muốn làm cái gì?
Nhân viên chưa từng thấy cảnh tượng lớn như vậy, chân run cầm cập.

“Chuyện tạt mực trước đó, tôi không phải là vô tình, mà là cố ý.

Có người chỉ thị cho tôi làm như vậy.”.