Tổng Tài Xấu Xa Chỉ Yêu Vợ Mù

Chương 307: Chương 306





“Tại sao nó không về nhà, trong lòng con không biết sao? Ông cụ nhàn nhạt nhìn mẹ Hoắc.

Mẹ Hoắc lập tức không nói gì nữa, lúc trước Hoắc Tùng Quân vẫn thường về nhà, từ sau khi bà ấy và An Bích Hà ép Lạc Hiếu Nhã đi, ném đồ cô đi, thì Hoắc Tùng Quân không về nhà ở nữa.

Vẻ mặt mẹ Hoắc có chút không tự nhiên, chuyển chủ đề: “Bố, bố đi đâu vậy? Con thấy buổi chiều tài xế đã về nhà rồi, mà bố vẫn chưa về Sao Hoắc Tùng Quân lại đưa bố về vậy?”
Bức chân ông cụ đột nhiên dừng lại, nhướng mày nhìn mẹ Hoắc: “Bố đi thăm cháu dâu của bố”
Lúc mới đầu mẹ Hoắc vẫn chưa phản ứng lại ông cụ đang nói cái gì, đợi sau khi phản ứng lại, vô thức hô lên: “Cái gì, bố đi thăm Lạc Hiếu Nhã sao?”
“Hô to lên như vậy làm gì, chó cũng bị con gọi tỉnh rồi” Ông cụ bịt tai, nhìn mẹ Hoắc.

Vẻ mặt mẹ Hoắc ngượng ngùng: “Bố, bố đi thăm cô ta làm cái gì chứ? Lạc Hiếu Nhã và Tùng Quân nhà chúng ta vẫn chưa đầu vào đâu cả.


Cô ta không có gia giáo gì cả, nếu như đụng trúng bố thì phải làm sao?”
“Làm sao, bây giờ ông già tôi đây muốn đi đâu, cũng phải báo cáo với cô sao?” Mặt ông cụ Hoắc tràn đầy uy nghiêm, vẻ mặt có chút không vui.

Lúc chiều nhìn thấy Hiếu Nhã dịu dàng hiểu lễ nghĩa như vậy, bây giờ lại thấy Vu Hà Lan coi thường Hiếu Nhã, giọng điệu ghét bỏ, cũng đã thể nghiệm được tâm trạng của Hoắc Tùng Quân.

Chẳng trách mấy năm nay Tùng Quân càng ngày càng lạnh nhạt với mẹ mình, khi người này chua ngoa lên, thật sự khiến người khác không thể chịu nổi.

Con người mẹ Hoắc là loại hình mềm nắn rắn buông, thấy ông cụ tức giận, lập tức không dám nói nữa, nhưng trong lòng lại chửi mắng Lạc Hiếu Nhã cả nghìn lần.

Khi Hoắc Tùng Quân lái xe trở về, gương mặt đẹp trai của anh tràn đầy âm u, lông mày nhíu chặt, con người màu nhàn sắc bén.

Anh trực tiếp đến một quán cà phê thuộc nhà họ Hoắc, nói mấy câu với người quản lý cửa hàng, không lâu sau đó, người trong cửa hàng đều trống không.

Hoắc Tùng Quân ngồi vào chỗ, gọi điện thoại cho An Bích Hà.

An Bích Hà vừa mới tắm xong, nghe thấy tiếng chuông, cho rằng là điện thoại của Ngô Thành Nam, khi chuẩn bị đi qua nghe, phát hiện người gọi vậy mà lại là Hoắc Tùng Quân.

Sao có thể, lúc này, sao Hoắc Tùng Quân có thể gọi điện thoại cho cô ta chứ?
An Bích Hà lại nhìn bầu trời đêm bên ngoài, tâm trạng có chút kích động.


Mặc dù bây giờ cô ta đã ở bên Ngô Thành Nam rồi, nhưng Hoắc Tùng Quân vẫn là ánh sáng duy nhất trong lòng cô ta, vốn dĩ cho rằng quan hệ của hai người sẽ như nước với lửa, sau này sẽ không có điểm cắt nữa.

Không ngờ Hoắc Tùng Quân vẫn mà lại gọi điện cho cô ta vào buổi tối.

An Bích Hà thanh thanh cổ họng, cẩn thận nghe điện thoại, giọng nói ngọt ngào: “Tùng Quân?”
“Là tôi”
Hoắc Tùng Quân đáp lại một tiếng, ánh mắt thờ ờ chán ghét, nhưng giọng nói lại không nghe ra chút cảm xúc nào: “Bây giờ cô có thời gian không? Tôi muốn gặp cô”
“Có, có”
An Bích Hà vô thức gấp gáp đáp lại, nhưng nói xong lại cảm thấy mình quá gấp gáp, lúc này với chậm lại, kiềm chế nói: “Nhưng bây giờ đã rất muộn rồi, em..”
“Nếu như cô không có thời gian thì bỏ đi” Không ngờ Hoắc Tùng Quân lại dứt khoát từ chối như vậy.

An Bích Hà không quan tâm đến dè dặt nữa, nghiến răng nói: “Em có thời gian, anh tìm em có việc gì?”
“Đến quán cà phê Milan ở phố Hàn Lâm, tôi ở đây đợi cô” Hoắc Tùng Quân nói xong thì trực tiếp cúp máy.


An Bích Hà phấn khích đến mặt đỏ bừng, nhìn mái tóc ướt của mình trong gương, vội vàng bắt đầu sấy tóc, mặc quần áo trang điểm.

Trải qua điều dưỡng, bây giờ khí sắc của An Bích Hà đã không còn kém như vậy nữa, nhưng vẫn còn kém lúc trước rất nhiều, càng đừng nhắc đến so với Lạc Hiếu Nhã, cho nên cô ta nhất định phải cố gắng trang điểm cho thật đẹp.

Hoắc Tùng Quân ngồi đợi ở quán cà phê, đợi rất lâu, An Bích Hà mới chậm chạp đến muộn, nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Hoắc Tùng Quân, tim cô ta run nhẹ: “Xin lỗi, em… em đến muộn rồi.

Anh… anh vẫn chưa đợi quá lâu đúng không?”.

“Ngồi” Hoắc Tùng Quân chỉ vào vị trí đối diện mình..