Tổng Tài Xấu Xa Chỉ Yêu Vợ Mù

Chương 315: Chương 314





Sở Minh Nguyệt nhìn thấy hai bên tai cô không ngừng đỏ lên, giống như sắp chảy máu, cũng không trêu cô nữa, Sở Minh Nguyệt nói: “Tớ đã nghe thấy gì đâu, vừa rồi trêu cậu đấy.”
Lạc Hiếu Nhã lúc này mới thở phào nhẹ nhõm: “Cậu thế nào mà lại học được cách trêu người khác như vậy.”
Sở Minh Nguyệt tiến đến chỗ bàn ăn tự rót cho mình một cốc nước, sau đấy cô uống một ngụm rồi mới nói: “Hiếu Nhã, tuy hiện tại cậu đã chấp nhận Hoắc Tùng Quân, nhưng lúc này vẫn chưa xác định rõ ý định của nhau, cậu không được dễ dàng đánh mất bản thân mình, cậu hiểu ý của tớ không?”.

Đam Mỹ H Văn
Lạc Hiếu Nhã thu lại vẻ mặt trêu đùa, nghiêm túc gật đầu: “Tớ biết, cậu yên tâm, tớ sẽ cẩn thận.”
Chuyện xảy ra ba năm trước đã khiến cô thức tỉnh, cô sẽ không dễ dàng giao phó hoàn toàn thể xác và tinh thần mình cho người khác, cô sợ lại lâm vào hoàn cảnh bị động như trước kia.

Chuyện đấy xảy ra, cô cũng không có dũng khí để trải qua lần thứ hai.


Cô không còn người thân để mất đi.

Sau khi An Bích Hà rời khỏi quán cà phê, cô ta lái xe, nhanh như chớp đã về đến nhà họ An.

Cô ta bất chấp tất cả, vội vàng chạy tới phòng ngủ của bố mẹ, điên cuồng gõ cửa: “Bố, bố mau ra khỏi giường, con có chuyện rất quan trọng muốn nói cho bố”
An Vu Khang vừa mới ngủ chưa được bao lâu, bị tiếng gõ cửa đánh thức, cau mày, vẻ mặt vô cùng mất kiên nhẫn.

“Giờ đã là nửa đêm rồi, có chuyện gì thì ngày mai nói.”
An Bích Hà nghe xong lời này, càng dùng thêm sức gõ cửa: “Không được, đợi không được ngày mai, chuyện này liên quan đến sinh tử của nhà họ An, chúng ta phải sớm có chuẩn bị.”
An Vu Khang nghe xong, vội vàng từ trên giường đứng lên, mở cửa cho An Bích Hà: “Có chuyện gì?”
Ông ta hỏi xong, mới chú ý đến lớp trang điểm trên mặt và bộ quần áo An Bích Hà đang mặc, nhíu mày hỏi: “Con mới đi đâu ve?”
“Đi gặp Hoắc Tùng Quân”.

Những lời này vừa được nói ra, đã khiến An Vu Khang vô cùng bất ngờ: “Nửa đêm, con đi gặp cậu ta? Sao cậu ta có thể gặp con giờ này?”.

Không phải ông ta khinh thường con gái mình, Hoắc Tùng Quân đối với An Bích Hà là thái độ chán ghét rõ ràng, làm sao nửa đêm mà hắn vẫn chịu gặp con gái của ông ta được.

An Bích Hà nhìn ánh mắt này của ông ta, trong lòng hơi cáu gắt một chút: “Là Hoắc Tùng Quân hẹn con.


Lời nói tiếp theo của con, có thể khiến bố, mẹ cảm thấy vô cùng bất ngờ, nhưng thật sự mọi người phải nghe con nói hết hoàn toàn”
An Vu Khang thấy biểu cảm của cô ta nghiêm túc, liền cùng mẹ An liếc mắt nhìn nhau một cái, cùng gật đầu.

An Bích Hà lúc này mới nói ra nguyên nhân Hoắc Tùng Quân hẹn gặp, cùng chuyện xảy ra năm đó, cô đều mang ra nói hết.

Hai người nghe được thì vô cùng kinh ngạc: “Con… con nói cái gì, người cứu Hoắc Tùng Quân năm đó không phải con?”
“Chuyện lớn như vậy, ngay cả chúng ta con cũng lừa được”
Mẹ An luôn luôn yêu thương An Bích Hà, nhưng nghe xong lời này, trên mặt cũng lộ rõ vẻ sốt ruột.

“Con có biết mấy năm nay, chúng ta dựa vào việc con là ân nhân cứu mạng của Hoắc Tùng Quân, thu được không biết bao nhiều thứ từ nhà họ Hoắc không?”
An Vu Khang cũng ý thức được sự nghiêm trọng của chuyện lần này, tay đã bắt đầu run lên: “Con lừa dối Hoắc Tùng Quân hơn mười năm, con đã đùa giỡn cậu ta hơn mười năm, cậu ta sao có thể dễ dàng buông tha cho chúng ta được.

An Bích Hà, con… con đã mang về cho chúng ta một chuyện phiền phức lớn, con cứ chờ Hoắc Tùng Quân báo thù đi.”

“Bố hiện tại không phải thời điểm nói chuyện này.”
An Bích Hà đè nén ức chế trong lòng, tiếp tục nói: “Hiện tại chúng ta phải nhanh chóng nghĩ cách phòng bị”
“Làm sao phòng bị được”
An Vu Khang cao giọng, đôi mắt đỏ hoe trừng mắt với cô ta:” Nếu thật sự Hoắc Tùng Quân muốn trả thù, con cho rằng chỉ dựa vào chúng ta là có thể chống lại được sao?”
“Bố đừng nói những lời vậy”
An Bích Hà thấy ông ta vô cùng kích động, trấn an nói: “Nhà họ An chúng ta tuy không lớn mạnh như nhà họ Hoắc, nhưng chúng ta cũng có nền tảng sẵn, sẽ không dễ dàng bị nhà họ Hoắc đàn áp đầu.

Hiện tại việc quan trọng nhất là rời khỏi đây, mang theo một ít đồ cần thiết là được.”
An Vụ Khang nghe xong, có chút sửng sốt, hỏi lại: “Ý con là gì?”.