Tổng Tài Xấu Xa Chỉ Yêu Vợ Mù

Chương 373: Chương 372





Bà cụ này cũng không biết đường mà giả vờ, trông vẻ mặt này đã giả đến mức không thể giả hơn được nữa.”
Triệu Khôi Vĩ cười: “Bà vừa mới ngất đi nên Tổng giám đốc Hoắc của chúng tôi có lòng muốn đưa bà đi khám bệnh”
Bà cụ xoa xoa tay rồi đứng lên, duỗi tay, đá chân mấy cái: “Tôi không sao, cậu thấy tôi vẫn khỏe mà đúng không.

Tôi không cần đi khám bệnh, không cần đâu.”
Bà cụ không dám để Hoắc Tùng Quân đưa mình đi châm cứu, nhỡ đầu anh hạ độc vào kim châm để trả thù thay cho Lạc Hiếu Nhã thì xong đời rồi.

Hoắc Tùng Quân thấy bộ dạng cảnh giác của bà ta thì cúi đầu cười lạnh lùng: “Nếu đã không sao thì mời bà về cho”
Bà cụ cắn răng, còn định nói thêm gì đó thì đã thấy Triệu Khôi Vĩ đứng chắn trước mặt mình rồi giơ tay ra: “Xin mời”
Bà cụ Lạc không dám làm loạn như lúc ở công ty của Trần Thanh Minh thì Hoắc Tùng Quân khiến bà cụ cảm thấy đáng sợ.


Chỉ cần nhìn thẳng vào ánh mắt lạnh lùng của anh thôi là bà cụ cũng cảm thấy sau lưng mình lạnh lạnh rồi.

Lần này bà cụ đến đây coi như chẳng thu hoạch được gì cả, chẳng những không quấy rầy Lạc Hiếu Nhã mà còn bị một đám người vây quanh chê cười.

Nghĩ vậy thì bà cụ cảm thấy vô cùng mệt mỏi.

Bà cụ về nhà, thấy con cả ngồi trên sô pha, vẻ mặt âm trầm, cả gia đình chìm trong bầu không khí u ám.

Thấy bà cụ quay về thì đám người bác Lạc vây quanh bà cụ rồi hỏi: “Mẹ, thế nào rồi? Mẹ có gặp Lạc Hiếu Nhã không? Nó nói sao?”
Bà cụ thở dài một hơi: “Mẹ chưa gặp được nó.” Bà cụ vừa nói xong thì trên mặt bác Lạc và Lạc Quang đều hiện lên vẻ xám xít: “Không gặp ư?”
“Mấy đứa đừng vội, nghe mẹ nói xong đã” Bà cụ vội vàng nói: “Mặc dù mẹ không gặp được Lạc Hiếu Nhã nhưng mẹ nghe ngóng được tin tức về bạn trai của nó.”
“Chuyện này thì có gì đâu! Với khuôn mặt và ngoại hình đó thì làm sao mà Lạc Hiếu Nhã không có bạn trai cho được.” Lạc Quang còn tưởng bà nội muốn nói gì nhưng vừa nghe bà cụ nói thế thì anh ta đã giở giọng bất mãn.

Bà cụ vỗ cánh tay anh ta: “Cháu nghe bà nói hết đã xem nào, cháu biết bạn trai nó là ai không?”
“Là ai thể bà?” Lạc Quang thấy bà nội mình thần bí như vậy thì cũng bắt đầu tò mò rồi suy đoán: “Có phải ông chủ của nó không bà?”
Đúng là bà cháu một nhà có khác, suy nghĩ của bà cụ và suy nghĩ của Lạc Quang giống nhau như đúc.

Bà cụ lắc đầu: “Không phải, bạn trai của nó có địa vị cao hơn cả ông chủ của nó cơ, là người hay xuất hiện trên tivi đấy.”

Bác Lạc chẳng thấy hứng thú gì với chuyện này nhưng nghe bà cụ nói thế thì mắt ông ta cũng sáng rực lên: “Mẹ, mẹ đừng thừa nước đục thả câu nữa.

Mẹ mau nói cho con biết rốt cuộc bạn trai nó là ai đi”
Hiện giờ ông ta đã bị đình chỉ công tác để tiếp nhận xét xử, dù mất tiền mất của cũng không sao nhưng sau chuyện này thì không có công ty nào dám nhận ông ta vào làm việc nữa.

Ông ta đang muốn tìm một chỗ dựa vững chắc nên khi nghe bà cụ nói bạn trai của Lạc Hiếu Nhã là một người có chức có quyền thì dĩ nhiên là ông ta vô cùng kích động.

Bà cụ thấy con trai bắt đầu nôn nóng thì vội vàng nói: “Mấy đứa biết Hoắc Tùng Quân không? Tổng giám đốc của Tập đoàn Hoắc Kỳ đó”
Bà cụ vừa dứt lời thì bác Lạc và Lạc Quang đều không phản ứng kịp.

Một lúc lâu sau, bác Lạc mới hít sâu một hơi: “Thủ đoạn của con nhỏ Lạc Hiếu Nhã này cũng kinh khủng thật đấy, không ngờ nó lại là bạn gái của Hoắc Tùng Quân”
Trên mặt Lạc Quang lại là vẻ mừng rỡ và đắc chí: “Vậy thì tốt quá rồi, con không phải lo lắng về công việc sắp tới nữa.


Hoắc Kỳ lớn như thế, chắc chắn có thể cho con một công việc ổn định.

Còn bố nữa, bố là bác cả của Lạc Hiếu Nhã mà, Hoắc Tùng Quân không thể không ra tay giúp người nhà như vậy được.”
Bác Lạc không ngây thơ như con trai mình nên khi nhìn thấy ánh mắt phức tạp của mẹ, ông ta nhíu mày hỏi: “Mẹ, có phải mẹ đã đi gặp Hoắc Tùng Quân rồi không?”
Lúc bấy giờ bà cụ mới gật đầu.

“Thái độ của cậu ta thế nào?” Bác Lạc tiếp tục hỏi, ông ta phải biết rõ thái độ của Hoắc Tùng Quân thì mới có thể tính bước tiếp theo được.

Bà cụ kể lại cuộc nói chuyện của mình và Hoắc Tùng Quần một lượt rồi kết luận bằng giọng oán giận: “Chúng ta không trông cậy vào thằng đó được đâu, cậu ta sẽ không giúp chúng ta đâu.”.