Tổng Tài Xấu Xa Chỉ Yêu Vợ Mù

Chương 379: Chương 378





Buổi chiều, khi gần đến giờ tan làm, Lạc Hiểu Nhã đã nhìn thấy Trần Thanh Minh rời khỏi phòng làm việc của mình.

Dường như anh ta đã thay đổi trang phục, tóc cũng đã được chải chuốt cẩn thận, có vẻ như anh ta cũng đã trang điểm nhẹ nhưng không đáng kể.

Vẻ mặt vô cùng nghiêm túc mang theo một phong thái lạnh lùng nhanh chóng rời khỏi công ty.

.

Truyện Lịch Sử
Anh ta vừa rời khỏi công ty thì người của bộ phận thiết kế nhanh chóng tụ lại một chỗ bàn tán xôn xao.

“Nhìn thấy gì không, nhìn thấy gì không? Cách ăn mặc vừa rồi của tổng giám đốc Trần tinh xảo hơn bình thường rất nhiều, có phải tổng giám đốc Trần đi hẹn hò với ai không?”
“Không thể nào, tôi chưa từng nghe thấy ai nói về việc tổng giám đốc Trần có bạn gái.” Người đang nói chính là một nhiên viên kì cựu của công ty, đã theo Trần Thanh Minh kể từ khi anh ta thành lập công ty cho đến giờ.


“Vậy tổng giám đốc ăn mặc như thế là đi đâu chứ?”
Các đồng nghiệp nhanh chóng thảo luận, khóe miệng Lạc Hiểu Nhã cong lên, mượn có muốn đến phòng uống nước lên nhìn ra ngoài cửa sổ.

Đúng lúc nhìn thấy xe của Trần Thanh Minh rời khỏi bãi đậu xe.

Trong lòng cô cảm thấy vô cùng tiếc nuối, cô cũng muốn có thể tận mắt nhìn thấy dáng vẻ ác ma kia cũng muốn nhìn xem kỹ thuật diễn xuất của Trần Thanh Minh như thế nào!
Bên này, xe của Trần Thanh Minh dừng lại trước của tập đoàn An Thị, anh ta nhanh chóng sắp xếp lại số bong bóng và nến mà anh ta mang tới, thậm chí còn mang theo hình của An Bích Hà với đủ kích cỡ.

Trông vô cùng phô trương.

Anh ta vốn đã nói với Lạc Hiểu Nhã rằng chỉ cần tặng hoa thôi là được.

Thế nhưng sau khi cùng bàn bạc với bố mẹ thì hai ông bà đều nhất trí rằng ý kiến này vô cùng tốt.

Bố Trần đã nói nếu đã làm thì hãy làm thật lớn, sau đó liền chỉ cho anh ta chiêu này, hơn nữa còn tham gia chế tạo bảng biểu ngữ hình ảnh này để anh ta mang đến công ty.

Trần Thanh Minh tỏ tình với tất cả sự mong mỏi của người thân.

Khi bị người khác chú ý tới, anh ta cảm thấy vô cùng xấu hổ thế nhưng vì danh dự của cả gia tộc, vì để giải quyết những phiền phức mà mình đã mang đến cho Lạc Hiểu Nhã, anh ta chỉ có thể nhắm mắt mà làm cho xong.

Đợi không bao lâu, anh ta đã nhìn thấy An Bích Hà và Phương Ly bước ra khỏi công ty.


Hai cô gái vừa đi vừa trò chuyện, biểu cảm vô cùng vui vẻ, cũng không biết đang bàn tính việc gì.

Trần Thanh Minh mím môi, anh ta lấy hết dũng khí cầm micro hét lên: “Bích Hà!”
Âm thanh réo rắt truyền từ micro ra ngoài, truyền thẳng vào tại An Bích Hà.

An Bích Hà đang trò chuyện cùng với Phương Ly, sau khi nghe âm thanh này thì nhanh chóng ngừng lại, đảo mắt nhìn xung quanh tìm xem ai đang gọi mình.

Phương Ly đưa tay chỉ về chiếc biểu ngữ có hình An Bích Hà ở đằng xe, biểu cảm vô cùng khó nói: “Tổng giám đốc An, chắc hẳn là ở kia”
An Bích Hà nhìn theo hướng tay Phương Ly chỉ tới.

Đập vào mắt cô ta chính là hình ảnh của mình, hơn nữa còn có dòng chữ tỏ tình, bong bóng bay, trên bóng bay còn gắn một bó hoa tươi.

Mọi người đang đứng vây ở đó, từ góc độ của cô ta thì không thể nhìn thấy người làm những chuyện này rốt cuộc là ai?
“Chắc hẳn là người hâm mộ tổng giám đốc An rồi” Khóe miệng Phương Ly cong lên, lên tiếng trêu chọc An Bích Hà.

An Bích Hà nhìn hình ảnh phóng đại của mình, khóe miệng cô ta giật một cái, cũng không biết người kia tìm đâu ra tấm ảnh đó của cô ta.


Đó chính là tấm ảnh đã rất lâu rồi, với mắt nhìn bây giờ thì trông vô cùng quê mùa, không phải là xu hướng hiện giờ.

Vẻ mặt cô ta tối sầm lại, thế nhưng dường như Phương Ly không hề phát hiện ra sự lúng túng của An Bích Hà, hâm mộ lên tiếng: “Tổng giám đốc An, người hâm mộ có nhiều thật đấy, đã đuổi tới cổng công ty rồi, cô mau đến xem xem là ai.”
“Đương nhiên là phải tới xem rồi!”
Những người qua cô ta vẫn luôn miệng nói rằng những người hâm mộ trước đây của mình đều đã rời đi cả rồi, chỉ còn lại một mình Ngô Thành Nam là còn ở lại bên cạnh cô ta.

Mặc dù bây giờ Ngô Thành Nam cũng không còn quá thân thiết với cô ta thế nhưng so với trước kia thì cũng không chênh lệch qua nhiều.

Trước kia cô ta bị người ta thổi phồng, bên cạnh không thiếu người theo đuổi.

Nếu so sánh với tình trạng không còn người quan tâm như hiện nay thì phải nói thời điểm đó rạng rỡ hơn rất nhiều..