Tổng Tài Xấu Xa Chỉ Yêu Vợ Mù

Chương 411: Chương 410





Người nọ vô cùng niềm nở, vừa gặp đã ôm vai anh ta hỏi: “Nghe nói nhà cậu kết thân với nhà họ Hoắc, sau này có phát đạt cũng đừng quên tôi là anh em của cậu đấy nhé”
Câu này chẳng qua cũng chỉ là một câu nịnh hót bình thường nhưng lại làm cho mắt Lạc Quang sáng rực lên.

Đột nhiên anh ta lại quên mất bây giờ hoàn cảnh nhà mình không còn giống như trước kia nữa.

Sau này em của anh ta là Lạc Hiểu Nhã sẽ gả cho Hoắc Tùng Quân.

Nhà họ Hoắc có bao nhiêu tiền, ai cũng không biết, nghe nói tài sản chừng mấy đời gộp lại.

Lúc trước Lạc Quang nghe bà nội nói Hoắc Tùng Quân sẽ cho Lạc Hiểu Nhã ba trăm năm mươi tỷ tiền sính lễ, còn có vô số bất động sản, cho dù anh ta đánh bài thiếu nợ, bản thân không trả nổi nhưng còn có Lạc Hiểu Nhã mà.

Những thứ này đối với nhà họ Hoắc chẳng qua cũng chỉ là một hạt cát mà thôi.

Lạc Quang nghĩ tới đây thì hưng phấn, hơn nữa anh ta cũng không nhất định là sẽ thua, nếu thắng thì sao, sẽ không có chuyện vì đánh bài mà thiếu nợ.


Sau khi anh ta thắng được tiền thì có thể gây dựng sự nghiệp như lời người kia nói.

Đến lúc có tiền, không cần cố gắng cũng có thể đạt tới đỉnh cao của đời người.

Sau khi nghĩ kĩ, anh ta nói mấy câu qua loa với người bạn học kia, sau đó không chờ được nữa mà xông về phía trước.

Sau khi anh ta rời đi, người ngồi đó cùng người bạn học trao đổi ánh mắt với nhau.

Lạc Quang xông tới, nhân viên ngồi ở quầy cười híp mắt hỏi: “Xin hỏi anh cần gì?”
“Tôi muốn vay tiền” Anh ta vội vã nói, vừa nói vừa nhìn về phía bảng hiệu bằng dáng vẻ háo hức.

“Anh muốn vay bao nhiêu tiền?”
Lạc Quang nhíu mày, suy nghĩ một chút: “Mười tỷ năm trăm triệu…”
Còn chưa nói xong, anh ta đã thay đổi quyết định: “Không, mười bảy tỷ rưỡi, đúng vậy, là mười bảy tỷ rưỡi!”
Nhân viên ngồi ở quầy nghe vậy thì sững người, vay nhiều như vậy, đúng là không phải tiền của mình thì không thấy tiếc.


Nhưng anh ta vay nhiều như vậy sẽ rất có lợi đối với kế hoạch của Anh Long.

Nhân viên ngồi ở quầy nhanh chóng cầm tờ thỏa thuận cho vay, điền số tiền, rồi đưa cho anh ta: “Anh ký tên, in dấu tay ở đây”
Lạc Quang đọc lướt qua bản thỏa thuận, bởi vì trong lòng đang gấp gáp nên anh ta cũng không đọc kỹ, chỉ nhìn qua số tiền rồi ký tên mình lên.

Anh ta không hề phát hiện sau khi mình in dấu tay, người phía trước lộ ra nụ cười ẩn ý.

“Mau đưa tiền cho tôi.” Lạc Quang ném bút cho cô ta, không chờ thêm được nữa, giọng nói như muốn vỡ ra.

“Anh muốn đổi hết thành phỉnh sao?”
Nhân viên ngồi ở quầy hỏi Lạc Quang, anh ta không do dự mà nói thẳng: “Đổi toàn bộ mười bảy tỷ rưỡi thành phỉnh”
Sau khi nhận tiền, trong ánh mắt qua sát của mọi người, Lạc Quang trở lại bàn, tiếp tục đánh bài trong sự hưng phấn.

Anh ta không chú ý, sau khi trở lại bàn, có người nhìn anh ta, có người ồn ào, sau đó thì lặng lẽ rời đi Bởi vì mục đích đã đạt được, nhà cái bắt đầu không nhân nhượng, thậm chí còn lén lút dùng thủ đoạn.

Họ dùng vài mánh khóe khiển Lạc Quang thua liên tiếp ba lần, thua đến mức anh ta cũng bắt đầu nghi ngờ.

Thời gian từng giờ từng phút trôi qua, số tiền mười bảy tỷ rưỡi cũng thua sạch.

Lạc Quang thấy bên cạnh lại trống không thêm lần nữa thì trong lòng bị kích động nặng nề, cuối cùng ngất đi vì không chịu nổi..