Tổng Tài Xấu Xa Chỉ Yêu Vợ Mù

Chương 510: Chương 509





Gô vừa nói vừa hoài niệm về hình bóng ngôi nhà lúc trước.

Vốn dĩ cô cho răng đã qua nhiều năm như vậy, ký ức của cô hẳn là đã phai nhạt, nhưng vừa bước vào cửa, những hồi ức liên quan đến căn nhà này nhưng được mở chốt, ùa về trong tâm trí cô.

Hốc mắt Lạc Hiểu Nhã ươn ướt: “Em và bố mẹ đã cùng đi chụp bức ảnh gia đình này trước khi em đi du học.

Mẹ nói khi em không ở nhà thì mẹ sẽ rất nhớ em nên bà ấy kéo em và bố đi chụp ảnh gia đình rồi treo ở nơi dễ thấy nhất trong phòng khách.

Bà ấy bảo chỉ cần ngẩng đầu nhìn thấy nó, bà ấy sẽ có cảm giác như em vẫn còn ở nhà”
Bức ảnh gia đình này hản là đã bị đám người Lạc Đại Hùng vứt đi rồi, rốt cuộc không tìm lại được Cánh tay Hoắc Tùng Quân siết chặt, anh dùng sức ôm chầm lấy cô, nhẹ nhàng vỗ về cô.


Anh không biết nên an ủi cô thế nào cho phải.

Anh chưa từng trải qua loại chuyện này nên cũng không thể đồng cảm với Lạc Hiểu Nhã, nhưng anh biết bây giờ Hiểu Nhã đang rất đau khổ và cần anh an ủi.

Lạc Hiểu Nhã lau sạch nước mắt trên mặt, miễn cưỡng nở nụ cười với Hoắc Tùng Quân “Mọi việc đều đã qua rồi, chúng ta lên gác mái trước đi”
Lúc trước Lạc Đại Hùng đã từng nói bọn họ vứt một ít đồ đạc của bố mẹ trên gác mái.

Lạc Hiểu Nhã vẫn chưa lên đó cũng không để ai di chuyển bất cứ thứ gì trên gác mác nên cũng không biết bên trong còn lại bao nhiêu đồ của bố mẹ.

Hai người bước lên gác mái.

Nơi này dường như đã lâu không được quét tước, dọn đẹp, trong góc có kết màng tơ nhện, trên mọi thứ đều phủ một lớp tro bụi, đồ đạc linh tinh chất đống bên trong.

Ngoài ra còn có một số thứ mà gia đình Lạc Đại Hùng không sử dụng được cũng ném vào đây.

Lạc Hiểu Nhã cũng không ngại bẩn, mặt vô biểu tình vứt hết tất cả những thứ mà gia đình Lạc Đại Hùng để ở đây rồi chăm chú tìm kiếm đồ của bố mẹ cô.

Cô phát hiện ra không ít thứ, nào là bình hoa, đồ trang trí và rất nhiều đồ vật khác, thế nhưng lại không có cái nào thuộc về bố mẹ.

Hoắc Tùng Quân cũng giúp cô tìm kiếm, mãi đến khi mặt mũi hai người phủ một tầng bụi xám mới tìm ra được một chiếc hộp nhỏ có khóa.


Lạc Hiểu Nhã tò mò cầm chiếc hộp nhỏ, lẩm bẩm: “Không biết cái này là của gia đình Lạc Đại Hùng hay của bố mẹ em nữa”
“Không biết thì cứ mở ra xem thử đi” Hoắc.

Tùng Quân ngồi xổm xuống bên cô, cùng cô chăm chú quan sát chiếc hộp.

Lạc Hiểu Nhã nhìn xung quanh: “Không có chìa khóa, để em tìm cây búa”
“Không cần phiền phức vậy đâu” Hoắc Tùng Quân cầm lấy chiếc hộp, ngắm nghía ổ khóa: “Ổ khóa này nhìn có vẻ cũ kỹ, hẳn có thể dễ dàng mở ra”
Nói xong anh kéo cái ổ khóa hoen gỉ, dùng sức một chút đã vặn được nó ra.

Lạc Hiểu Nhã nắm lấy tay anh, lộ ra vẻ kinh ngạc: “Lực tay anh thật mạnh”
Hoắc Tùng Quân thấy cô trắng trợn khích lệ anh như thế liền bật cười.

Anh đưa chiếc hộp cho cô: “Em mở ra xem đi.”
Lạc Hiểu Nhã mở chiếc hộp kia ra, vừa nhìn thấy đồ vật ở bên trong, cô đã biết đây là đồ của bố mẹ lưu lại.


Bởi vì trên cùng là một cuốn sổ nhỏ màu đỏ có ghi “Giấy chứng nhận đăng ký nhận con nuôi”.

Cuốn sổ hơi cũ nhưng được bảo quản khá tốt.

Hốc mắt Lạc Hiểu Nhã tức khắc đỏ ửng, nước mắt không kìm được chảy xuống, giọng cô nghẹn ngào: “Thật ra trong lòng em vẫn còn ôm chút hy vọng, ngay cả khi Lạc Đại Hùng và bà đều đã chứng minh em chỉ là con nuôi do bố mẹ nhận nuôi nhưng tia hy vọng ấy vẫn luôn le lói trong em, em cho rãng bọn họ đang gạt em, muốn kích thích em nhằm mục đích trả thù”
Thế nhưng khi nhìn thấy cuốn sổ chứng nhận này, cô không thể tự lừa dối bản thân mình nữa.

Thì ra cô thật sự là do bố mẹ nhận nuôi Hoắc Tùng Quân ngồi xổm cạnh cô, nhìn cô vừa ôm chiếc hộp vừa khóc nức nở mà chẳng thốt nên lời.

Bàn tay anh nhẹ nhàng vỗ về sống lưng đơn bạc của cô, một lần lại một lần..