Tổng Tài Xấu Xa Chỉ Yêu Vợ Mù

Chương 512: Chương 511





“Tôi và Phương Thanh đi theo viện trưởng đến gặp đứa trẻ này.

Những đứa trẻ khác thì đang chạy nhảy, nô đùa trong sân, chỉ có mình con bé một mình ngơ ngác ngồi trong phòng, bóng lưng nho nhỏ tràn đầy sự cô đơn.

Viện trưởng nói nếu nhận nuôi con bé thì phải chuẩn bị sẵn tâm lý bởi vì phần đầu con bé gặp va chạm nên có thể sẽ ảnh hưởng đến sinh hoạt sau này.

Sau khi Phương Thanh nhìn thấy đứa trẻ kia, trên đường về không nói một lời, vừa bước vào phòng của viện trưởng đã lập tức quyết định nhận nuôi con bé”
“Lúc xong việc, Phương Thanh nói với tôi rằng ngay khi bà ấy bắt gặp ánh mắt của con bé, bà ấy liền muốn bảo vệ con bé, cho con bé một cuộc sống an ổn.

Tôi không nói cho bà ấy biết, lúc ấy, ngay từ cái nhìn đầu tiên, tôi cũng đã nghĩ như vậy”
Hốc mắt Lạc Hiểu Nhã có chút ẩm ướt, cô run rẩy lật nhẹ sang trang thứ hai, trên cùng có dán một tấm ảnh.


Là ảnh cô mặc váy nhỏ được mẹ bế trên tay, người chụp hẳn là bố.

Dòng chữ phía dưới vẫn mạnh mẽ, cứng cáp như cũ nhưng có thể nhìn ra được ẩn sâu trong từng con chữ là sự hưng phấn và kích động.

“Hôm nay là ngày chúng tôi nhận nuôi Hiểu Nhã.

Đứa trẻ này có duyên với chúng tôi, ngay cả họ cũng giống chúng tôi, nhất định là do ông trời cảm thấy con bé đáng thương nên mới đưa con bé đến trong vòng tay chúng tôi.

Nhà của chúng tôi cuối cùng cũng có một công chúa nhỏ!”
Phía dưới là những lời lải nhải của ông ấy, giống hệt như những bài đăng khoe con của các ông bố trên vòng bạn bè hiện giờ vậy, vừa dông dài lại lắng nhằng, nhưng nhìn vào dòng chữ cũng đã đủ khiến cho người ta cảm nhận được sự ấm áp ẩn giấu bên trong.

Những trang tiếp theo đều là ghi chép về cuộc sống nuôi dưỡng con nhỏ hãng ngày của hai vợ chồng.

Hai người mới bắt đầu tập làm bố mẹ, cái gì cũng cảm thấy lạ lãm, tay chân luống cuống, nơi nơi tìm người học hỏi kinh nghiệm.

Lật qua một tờ lại một tờ, nhìn vào quyển nhật ký này, Lạc Hiểu Nhã dường như có thể thấy lại hình ảnh bố mẹ chăm sóc cô lúc trước.

Trong nhật ký có nói bố mẹ vẫn luôn chú ý đến sức khỏe về mặt tâm lý của cô.

Bởi vì bố mẹ không biết trước đây cô đã gặp phải chuyện gì, trong lòng có bóng ma tâm lý gì không nên hai người làm gì cũng thật cẩn thận, sợ kích thích cô.

Lạc Hiểu Nhã nhớ ra những ký ức mơ hồ khi cô còn rất nhỏ, bố mẹ thường xuyên dẫn cô đến chỗ bác sĩ tâm lý.


Lần đầu tiên Lạc Hiểu Nhã nở nụ cười, bố Lạc đã kích động viết: “Rốt cuộc Hiểu Nhã cũng học được cách cười rồi.

Tôi và Phương Thanh nghĩ không sai, khi con bé cười rộ lên, tựa như mưa tạnh gió hòa, mặt trời ló đầu sau hừng đông vậy, trông vô cùng ấm áp và xinh đẹp”
Trong nhật ký còn có viết về việc hãng năm bố Lạc, mẹ Lạc đều quyên góp tiền cho cô nhỉ viện.

Dòng ký ức tưởng chừng đã phủ đầy bụi của cô dần hiện rõ hơn, khi cô còn nhỏ, hình như bố mẹ cũng thường xuyên đưa cô đến cô nhỉ viện để giúp đỡ, về sau, khi cô lớn lên một chút, bố mẹ không đưa cô đi nữa.

Chắc bố mẹ sợ cô khi lớn lên, sẽ bởi vì việc này mà sinh nghỉ ngờ nên mới giảm bớt số lần đưa cô đến cô nhỉ viện.

Việc quyên góp cho cô nhỉ viện vẫn tiếp tục hãng năm mãi cho đến năm bố qua đời Trong nhận ký cũng có ghi về những cảm xúc của bố khi đến cô nhi viện Ông ấy dịu dàng viết: “Những đứa trẻ ở cô nhi viện cũng giống Hiểu Nhã, đều là những thiên sứ nhỏ, hy vọng bọn chúng cũng sẽ gặp được những người thật lòng yêu thương, quan tâm bọn chúng như Hiểu Nhã vậy”
Hai quyển nhật ký này viết rất nhiều rất nhiều, cô lật đến trang cuối cùng của quyển thứ hai.

Bên trên viết: “Hiểu Nhã đã trưởng thành, con bé không biết việc mình là đứa trẻ được nhận nuôi, tôi cũng không định sẽ cho con bé biết.

Sau này, tôi sẽ khóa những thứ này và cuốn sổ nhận nuôi kia lại.


Hiểu Nhã chỉ cần làm công chúa nhỏ của nhà họ Lạc, lớn lên trong sự vui vẻ và hạnh phúc, vậy là đủ rồi”
Khép lại quyển nhật ký, nước mắt của Lạc Hiểu Nhã cuối cùng không thể khống chế được nữa mà tuôn rơi.

Cô khóc không thành tiếng, phát ra thanh âm nức nở, nghẹn ngào.

.

Ngôn Tình Sủng
Trong lúc cô đọc nhật ký Hoắc Tùng Quân đã đi xuống lầu.

Nhật ký của bố Lạc chỉ có mình Lạc Hiểu Nhã được xem mà thôi..