Tổng Tài Xấu Xa Chỉ Yêu Vợ Mù

Chương 666: 666





Đang nghĩ ngợi, đột nhiên anh nhìn thấy Bạch Hoài An lấy di động, mở danh bạ ra.

“Em gọi điện cho ai vậy?” Anh thuận miệng hỏi.

Bạch Hoài An cũng không ngẩng đầu lên: “Trân Thanh Minh, nhà họ An đã bị đối phó, anh ta nói muốn tìm thời gian để chúc mừng một chút, bây giờ vừa đúng lúc.

Đúng rồi, anh có muốn gọi Châu Hữu Thiên và Sở Minh Nguyệt không, cũng lâu rồi em chưa có gặp hai người bọn họ”
Hoắc Tùng Quân cau mày, hai người vất vả lắm mới có thể ra ngoài ăn một bữa cơm, coi như là đi hẹn hò, gọi mấy cái bóng đèn kia làm cái gì.

Anh vội vàng nói: “Châu Hữu Thiên không rảnh, bây giờ anh ta đã dính chặt lấy Sở Minh Nguyệt rồi, chúng ta không nên quấy rầy người ta, làm bóng đèn không tốt cho lắm”
Hoắc Tùng Quân nói, Bạch Hoài An nhìn thấy mặt anh nghiêm túc như vậy, cũng theo bản năng mà gật gật đầu: “Đúng vậy, không nên làm bóng đèn.”

Trong lòng Hoắc Tùng Quân đang mừng thầm, nghĩ rằng cô đã nghĩ thông rồi, sẽ không gọi hai người đó đến làm bóng đèn giữa hai người nữa, chỉ thấy Bạch Hoài An gọi cho Trân Thanh Minh.

Điện thoại vừa được kết nối, cô cười gian xảo nhìn Hoắc Tùng Quân: “Chỉ là chúng ta cũng không sợ có bóng đèn, vẫn nên gọi Trần Thanh Minh đến đi, lần này anh ta đã lập được công rất lớn.

Ít nhiều anh ta cũng hy sinh nhiều thứ, cho nên nhà họ An mới sụp đổ nhanh đến như vậy, vậy nên chúng ta phải cảm ơn anh ta thật tốt, vừa đúng lúc lần này có cơ hội”
Tuy rằng lúc đấy nhà họ An đã bị sụp đổ, nhưng vẫn còn kích thêm cho Phương Ly một phát trí mạng nữa, đây cũng chính là do Trần Thanh Minh làm.

Lúc trước khi gặp Trần Thanh Minh, người này đã bị Phương Ly dây dưa rất lâu rồi.

Bị kẻ điên kia khiến cho ăn không ngon mà ngủ cũng không yên, ngay cả cảm giác vui sướng khi phá hủy được nhà họ An cũng bớt đi rất nhiều.

Vừa đúng lúc này cùng nhau bồi bổ.

Cô vừa mới nói xong không đến hai giây, điện thoại đã được bắt máy, âm thanh ở bên chỗ Trần Thanh Minh có chút ồn ào, không giống như đang ở trong văn phòng.

“Hoài An, có chuyện gì không vậy?” Trong không gian mà âm thanh to đến mức đỉnh tai nhức óc, Trần Thanh Minh phải cố hết sức hét lớn vào điện thoại, để cho Bạch Hoài An nghe rõ thấy giọng nói của mình.

Âm thanh đinh tai nhức óc này, khiến cho Bạch Hoài An giật mình, theo bản năng để di động ra xa, chau mày nói: “Anh đang ở đâu vậy?”
Giọng nói Trần Thanh Minh rất phiêu, còn hoan hô vài tiếng theo theo điệu nhạc, hưng phấn mà nói: “Tôi đang ở quán bar, cô có muốn đến đây không.

Quán bar này tôi vừa mới mở, có thể vui chơi cả một đêm, gọi Hoắc Tùng Quân đến cùng luôn”

“Hay là thôi đi, chúng tôi không đến đâu, anh cứ bình tĩnh mà vui chơi đi” Bạch Hoài An xin miễn cho kẻ bất tài.

Sau một lần nhà họ Trần bị bộ quản lý thị trường lừa gạt, nên đối với những trường hợp như thế này, tự nhiên cô có chút bất an, không dám đi một mình, cho dù là Hoắc Tùng Quân và Trần Thanh Minh có đi cùng, cũng không có ham hố.

Trần Thanh Minh có chút thất vọng: “Thôi được rồi, cô không đến thật là tiếc quá, vất vả lắm mới thoát được cái bà điên kia, tôi còn muốn nhân cơ hội này vui chơi cho thật thỏa thích”
Sau khi cúp điện thoại, Bạch Hoài An quay đầu nhìn Hoắc Tùng Quân: “Anh cũng nghe thấy rồi chứ, bây giờ Trần Thanh Minh không có rảnh để đi ăn cơm cùng chúng ta, cho nên chỉ có chúng ta mà thôi.”
Trong lòng Hoắc Tùng Quân vui sướng, nhưng trên mặt vẫn bày ra bộ dạng tiếc nuối nói: “Thật đúng là không đúng dịp gì cả, chỉ có hai chúng ta mà thôi.”
“Nếu anh vui vẻ thì cứ cười đi, đừng nhịn”
Bạch Hoài An liếc nhìn anh, rõ ràng trong mắt tràn ngập sự vui sướng, khóe miệng lại còn nhếch nhếch lên, vậy mà lại còn cố gắng bày ra bộ dạng tiếc nuối.

Cho dù anh có đẹp trai thế nào đi chăng nữa, nhưng cũng cảm thấy không được tự nhiên.

Hoắc Tùng Quân không nhịn được, rốt cuộc cũng cười ra tiếng: “Không phải anh vui vẻ vì Trần Thanh Minh không đến, mà bởi vì anh vừa nhớ tới một câu chuyện cười.”
Bạch Hoài An không nói gì nhìn bộ dạng khoa trương của anh, quay đầu nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ.


.


Ánh mắt có chút xa xăm, vốn dĩ còn có thể gọi thêm anh em Lâm Bách Vĩ và Lâm Bách Châu, chỉ tiếc l Cô nghĩ đến tình hình của Lâm Bách Châu, vẻ mặt có chút trùng xuống, cũng không biết tình hình của anh ta bây giờ thế nào rồi, có tốt hay không.

Tình hình lần trước của anh ta khiến người khác phải khiếp sợ, khiến cho người ta cũng cảm thấy lo lắng không thôi.

Sau khi Bạch Hoài An quen biết Lâm Bách Châu, lập tức liền cảm thấy anh ta quả thật không hề giống với vẻ ngoài dịu dàng như vậy, thực chất bên trong Lâm Bách Châu cực kỳ cố chấp và nhạy cảm, nhìn có vẻ như rất ngoan ngoãn.

Nhưng thật ra thì nổi loạn hơn so với anh trai anh ta nhiều..