Thế này, thế này không đúng với con người Hoắc Tùng Quân, anh ấy hẳn phải chịu không nổi thiệt thòi như thế, không chịu nổi cô lợi dụng anh, phất tay áo bỏ đi mới phải chứ?
Tại sao lại không giống với những gì cô tưởng tượng?
Hoắc Tùng Quân thầy cô trợn tròn mắt, bộ dạng không thể tin nổi, liền cười rồi sờ đầu cô: “Vậy anh đi đây, em về đến nhà thì gọi cho anh, số điện thoại của anh vẫn không đổi”
Nói xong liền rời đi.
Sở Minh Nguyệt vội vã chạy tới, đi đến cửa phòng khám vừa hay lướt qua Hoắc Tùng Quân.
Hoắc Tùng Quân lạnh lùng lườm cô một cái, giống như thần linh dưới ánh trăng lạnh lẽo.
Cô cảm thán trong lòng một chút, người đàn ông này quả thật là cực phẩm, tướng mạo, dáng người thật sự là không thể chê vào đâu, cũng không biết có phải người trong khu này không.
Nhưng nghĩ đến Hiểu Nhã đang đợi mình, Sở Minh Nguyệt không dừng bước, nhanh chóng xông vào phòng khám nhỏ.
Rất nhanh, trong vòng khám truyền ra giọng Sở Minh Nguyệt kêu to gọi nhỏ.
“Lạc Hiểu Nhã, sao cậu mới đến bữa tiệc một chuyện mà đã thành ra như vậy rồi, có đau không, đợi chút tớ đi mượn cái xe lăn, mấy ngày này cậu ngoan ngoãn nằm trên giường cho tớ, đừng cử động.”
Hoắc Tùng Quân rời khỏi khu nhà của Lạc Hiểu Nhã, tâm trạng rất không tệ, lần lượt gọi điện thoại cho Châu Hữu Thiên và Lâm Anh Dũng.
“Trong vòng nửa tiếng nữa, tập hợp tại quán bar”.
Nửa tiếng sau, ba người Hoắc Tùng Quân ngồi trên ghế lô trong quán bar, trên bàn bày đủ các loại rượu.
Trong ba người, chỉ có mình Hoắc Tùng Quân là khóe mắt đuôi mày đều mang ý cười, hai người kia toàn thân đều tràn ngập oán khí.
Châu Hữu Thiên nửa đêm bị anh lôi từ trong chăn ra, mặt mũi đầy vẻ bất mãn.
Còn có Lâm Anh Dũng đã lừa em trai nhà mình, vẫn luôn lâm vào tự trách.
Bây giờ gặp Hoắc Tùng Quân, ánh mắt hai người đều vô cùng oán hận.
Nhìn Hoắc Tùng Quân ung dung nhàn nhã uống rượu, bên môi còn đeo nụ cười, không còn u ám như xưa, Châu Hữu Thiên hết sức ngạc nhiên cùng sửng sốt.
Hôm nay anh ta bận việc, không đến buổi tiệc của nhà họ Lâm, hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, anh ta thì thầm to nhỏ với Lâm Anh Dũng..
“Hoắc Tùng Quân như này là sao, sao mà cười làm người ta sợ hãi như vậy, nhìn bộ dạng xuân ý đầy mặt của cậu ta kìa”.
Lâm Anh Dũng lườm Hoắc Tùng Quân một cái, chuyện tốt chính tay anh ta làm, đương nhiên biết chuyện Hoắc Tùng Quân tiễn Lạc Hiểu Nhã về nhà, xem ra anh đã đạt được ý đồ rồi.
“Buổi tiệc hôm nay vợ cũ của cậu ta cũng đến, đụng nhau với An Bích Hà, cảnh tượng đó quả thật kinh động lòng người.
Châu Hữu Thiên vừa nghe liền phấn khích hẳn lên: “Là Lạc Hiểu Nhã.
mắt mù đó sao?”
Lâm Anh Dũng gật đầu: “Có điều mắt của người ta đã khỏi rồi, à, tôi có chụp hình lại, cậu xem này.”
Nói đoạn anh ta lấy điện thoại ra, đó là tấm hình anh ta chụp lén Lạc Hiểu Nhã và Lâm Anh Minh nói chuyện, vẻ mặt dịu dàng, làn da sáng như pha lê, xinh xắn nhu mì, đẹp không tưởng nổi.
Châu Hữu Thiên hít vào một hơi, nhịn không được kinh hô: “Đây không phải là tiểu tiên nữ của tôi đó sao!”.
Hoắc Tùng Quân nghe lời này, ánh mắt tối lại, mang theo cuồng phong vũ bão mà nhìn qua.
“Gọi cái gì tiểu tiên nữ chứ, cậu phải gọi là chị dâu!”
Châu Hữu Thiên chậm chạp hồi thần lại: “Chuyện, chuyện này không thể nào, cô ấy sao có thể là Lạc Hiểu Nhã!”.
Lâm Anh Dũng đồng cảm VỖ VỖ vai anh ta, ý chỉ anh ta hãy nén bị thương: “Tôi vẫn chưa phải là thảm nhất, thảm nhất là em trai tôi, Lạc Hiểu Nhã vậy mà lại lấy thân phận bạn gái em trai tôi xuất hiện ở đó, bị Hoắc Tùng Quân cứng rắn cướp tay trên rồi”
Hoắc Tùng Quân lườm anh ta một cái, giọng điệu chắc như đinh đóng cột: “Lạc Hiểu Nhã không có yêu đương với Lâm Anh Minh, đừng nói mò”
Lâm Anh Dũng không phục: “Đó là Lạc Hiểu Nhã chính miệng nói, cô ấy là bạn gái của em trai tôi! Hoắc Tùng Quân, lần này tôi bất chấp xích mích giữa anh em mà giúp đỡ cậu, cậu nhất định phải bồi thường cho tôi”.