Tổng Tài Xin Đừng Cố Chấp

Chương 21



Cô nghĩ anh sẽ không trở về công ty nên chủ động chào tạm biệt anh trước:

- Tổng giám đốc tôi còn việc phải về công ty. Tôi đi trước đây.

Thấy cô chuẩn bị rời đi, anh vội vàng lên tiếng:

- Lên xe đi, tôi cũng về công ty.

Cô không biết muộn rồi anh còn về công ty làm gì nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời lên xe. Bởi vì chuyện vừa xảy ra mà không khí trên xe có chút lúng túng, cả hai đều im lặng không nói.

Khi đến công ty rồi mỗi người lại làm công việc riêng của mình. Nhưng anh làm việc vẫn để ý tới cô. Đến hơn một giờ sáng cô cũng đã sắp xong công việc, cô ngẩng đầu nhìn thấy anh vẫn đang cúi cắm làm việc. Cô cảm thấy anh thật giống cái máy làm việc không ngừng nghỉ. Đây chính rõ ràng là biểu hiện điển hình của một kẻ cuồng công việc.

Cô cảm thấy người ta nói rất đúng, ngắm nhìn đàn ông đang làm việc chính là lúc họ quyến rũ nhất. Thái độ nghiêm túc, khuôn mặt nghiêm nghị góc cạnh đó của anh đã khiến biết bao phụ nữ phải say đắm.

Bất giác quá mệt mỏi cô đã ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Tay cô chống ở cằm, vì ngủ mà cái đầu cứ gật liên tục, cuối cùng cánh tay không trụ nổi nữa đầu gục xuống bàn, vô tình chạm phải đống tài liệu trên bàn làm nó rơi xuống phát ra tiếng động.

Lâm Trạch Dương còn đang bận làm việc, nghe thấy tiếng động nhìn sang thì thấy cô gái nhỏ đã ngủ từ khi nào. Anh đứng dậy lặng lẽ lại gần cô.

Nhìn người con ái đang ngủ say, khóe môi anh cong lên thành một nụ cười dịu dàng. Tính ra khi cô ngủ khuôn mặt dịu dàng, an tĩnh hơn nhiều, không còn sự lạnh nhạt hằng ngày thường thấy.

Suy nghĩ một lát anh sợ cô ngủ ở đây sẽ bị cảm lạnh, nên cẩn thận bế cô vào gian phòng anh vẫn hay nghỉ ngơi. Anh chính là một tổng giám đốc cuồng công việc, nhiều lúc sẽ ở lại văn phòng không về nhà nên đã cho làm riêng một căn phòng.

Bước vào trong phòng anh nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, đắp chăn giữ ấm cho cô. Nhìn người con gái ngủ say trên giường anh ngắm nhìn thật lâu không rời mắt.

Khuôn mặt khi ngủ của cô trông rất đáng yêu, đặc biệt là đôi môi kia khẽ mở như đang mời gọi người khác đến cắn một miếng. Anh cũng muốn nếm thử vị ngọt ngào của nó.



Nhưng nghĩ đến đôi môi đó đã từng triền miên, quấn quýt với người đàn ông khác, cảm giác ghen tuông khó chịu từ đáy lòng lại dâng lên. Anh liền cúi xuống áp môi mỏng của mình lên. Anh muốn xóa sạch dấu vết của người đó, để cô chỉ có thể cảm nhận được anh.

Anh cũng không biết tại sao lại như vậy nhưng trong đầu cứ vang vọng một giọng nói “Hãy cướp lại cô ấy, để cô ấy thuộc về mình anh.”

Suy nghĩ ban đầu chỉ hôn nhẹ, tránh để cô thức giấc nhưng anh lại tham luyến cánh môi Uyển Tình. Anh mút nhẹ môi cô khẽ cạy mở hàm răng đưa lưỡi vào trong tận hưởng mật ngọt bên trong.

Khoảnh khắc anh đang chìm đắm trong nụ hôn thì bất ngờ cô lại cắn anh một nhát. Lâm Trạch Dương bị đau liền tỉnh táo trở lại, anh rời khỏi môi cô đưa tay lên sờ vị trí bị cô cắn chảy máu. Lúc này anh nghe thấy tiếng cô lẩm bẩm:

“Chẹp… chẹp. Ngon quá… đùi gà rán của tôi. Hề hề”

Thì ra trong giấc mơ cô đang thấy mình cùng với Trình Hạo ngồi trước bàn ăn lớn có đủ thức ăn mà cô thích. Cô hào hứng cầm lấy cái đùi gà há miệng cắn một miếng thật lớn.

Biết cô nằm mơ nói mớ, còn tưởng rằng môi anh là thức ăn mà cắn làm anh không biết nên khóc hay cười nữa. Anh cảm thấy nếu còn tiếp tục ở đây thì anh sẽ còn làm ra chuyện quá đáng hơn, đến lúc đó để cô biết được thì sẽ rời khỏi anh mất.

Sau khi kéo kín chăn cho cô anh mở cửa ra ngoài, đi đến đống tài liệu cô còn chưa làm xong. Mặc dù cô đã hoàn thành gần xong rồi nhưng vẫn còn một chút. Vì vậy anh đã giúp cô hoàn thành phần còn lại.

Rất nhanh sau đó công việc đã hoàn thành, anh lại trở về phòng, nhìn thấy dáng ngủ co rúm như con tôm kia của cô anh không khỏi bật cười. Sau đó anh lặng lẽ trèo lên giường nằm bên cạnh cô, cùng cô chìm vào giấc ngủ say.

Anh nghĩ cho dù sáng mai cô có tỉnh dậy thấy hai người nằm cạnh nhau thì anh cũng đã có cách giải thích. Nghĩ vậy anh càng lớn gần hơn dần dần nhích gần cô hơn một chút.

Nhưng ngủ không được bao lâu anh bị sức nặng đè trên người làm cho tỉnh dậy. Thấy chân cô gác lên người anh, hai tay còn quấn chặt lấy anh y như con gấu Koala vậy.

Anh thật không ngờ cô thư kí hằng ngày rất nền nếp này của anh khi ngủ lại thành bộ dạng như này. Anh thấy xem ra hôm nay thu hoạch không nhỏ nha, lại có thể biết thêm một mặt khác của cô.

Anh thấy được cô ôm như vậy cảm giác cũng không tồi vì vậy quyết định cuối cùng của anh là mặc kệ cô. Nếu sáng mai tỉnh dậy cô cũng không thể trách anh được, sau đó anh thoả mãn rơi vào giấc ngủ lần nữa.