- Cô biết tôi có ý gì mà. Không phải người phụ nữ nào cũng có thể mang thai con của tôi!
Cô không ngờ anh lại vô tình như vậy. Lời nói tán nhẫn của anh trực tiếp ném cô vào hầm băng, trái tim chết lặng, có trăm ngàn đau đớn.
Hốc mắt cô ẩm ướt nhưng lại nước mắt lại kiên quyết không để nó rơi xuống. Chí ít… là trước mặt anh!
Cả người lạnh ngắt, cảm giác mình cả người nhẹ bẫng, cô khó nhọc cầm lấy viên thuốc.
Lâm Trạch Dương còn rất “tận tình” giúp cô lấy nước để uống thuốc.
Dưới sự giám sát của anh, cô cho viên thuốc vào miệng trực tiếp nuốt xuống, không cần nước của anh.
Sau đó cô ngước mắt nhìn anh, giọng nói gằn xuống.
- Được rồi, tôi đã uống rồi. Anh còn việc gì khác không?
Trước khi đi, cô vì muốn khẳng định bản thân cũng không có ý kiến gì với chuyện tối qua, cô cố tình nói.
- Tối qua chúng ta coi như không có chuyện gì cả. Anh và tôi cũng đều là người lớn. Đơn giản chỉ là qua đường mà thôi. Kết thúc hợp đồng tôi nhất định sẽ không để chúng ta có bất kì “vướng mắc” nào. Anh yên tâm!
Sau đó cô lạnh lùng lướt qua anh đi thẳng, đóng cửa thật mạnh.
Lâm Trạch Dương nghe rõ lời cô, hiểu tất cả ý nghĩa trong đó.
Bàn tay anh nắm chặt thành quyền, gân xanh nổi lên, khóe môi khẽ nhếch lên nụ cười đắc ý. Anh nhìn bìa thuốc trên bàn thầm nói: “Em nhất định không thoát khỏi tay tôi đâu! Cả đời này, tôi sẽ trói chặt em bên người mình!”