Vì Uyển Tình bị thương nên cuộc phẫu thuật ghép tủy của em gái cô bị chậm một thời gian.
Hôm nay chính là ngày phẫu thuật.
Trước khi hai chị em cô được đẩy vào phòng, Uyển Tình đưa tay nắm lấy bàn tay em gái.
Tình thân chính là sức mạnh to lớn giúp con người vượt qua khó khăn!
Ánh mắt cô có sự kiên định, sự dũng cảm hơn bao giờ hết khiến người đối diện thêm an tâm.
Đinh Nhã Uyên thấy hai đứa con gái mình yêu thương nhau như vậy, lòng bà cũng cảm thấy yên tâm và tự hào.
Tuy cuộc đời chịu nhiều đau thương nhưng ông trờ không phụ lòng người, cho bà ba cô con gái hiếu thảo, đoàn kết như vậy.
Chị gái cô hôm nay cũng có mặt ở đây, ngoài ra còn có cả bạn tốt của cô - Thiên Ái và thanh mai trúc mã - Trình Hạo.
Cô con gái lớn nắm đôi bàn tay chịu nhiều sương gió của mẹ mình, ôm lấy đôi vai gầy yếu của bà như muốn tiếp thêm dũng khí cho người, cùng trải qua cuộc phẫu thuật.
…
Sau cuộc phẫu thuật dài đằng đẵng, cuối cùng cũng kết thúc.
Mấy người ở ngoài lo lắng chờ đợi đã lâu vội đứng dậy, ánh mắt tràn đầy lo âu nhìn bác sĩ.
Vị bác sĩ trẻ tuổi kia nhẹ nhàng nói.
- Mọi người yên tâm! Cuộc phẫu thuật rất thành công. Tịnh dưỡng thêm một thời gian nữa là có thể xuất viện về nhà rồi.
Nghe anh ta nói vậy mọi người mới thở phào nhẹ nhõm. Sau khi Uyển Tình và em gái cô được đẩy ra, bốn người liền đi theo.
Ở một góc gần đó, người đàn ông thân hình cao giáo, gương mặt đẹp đẽ nhưng lạnh lùng. Anh đứng đây đã rất lâu, chờ cô trải qua cuộc phẫu thuật quan trọng này.
Lâm Trạch Dương không yên tâm về cô, nhưng lại sợ mình không khống chế được cảm xúc.
Anh không muốn để người khác nhìn thấy vẻ mặt yếu đuối, sợ hãi của mình.
Anh chỉ có thể lặng lẽ đứng một góc, âm thầm quan sát, chờ đến khi chính tai nghe thấy cô không sao, trái tim lơ lửng mới hạ xuống, khuôn mặt căng thẳng dần giãn ra.
Bây giờ bên cạnh cô đã có người chăm sóc, anh ở đây cũng không tiện ra mặt. Lâm Trạch Dương xoay người rời đi, mang theo bóng dáng cô độc, lạc lõng.
Ba ngày trôi qua, em gái cô tình trạng cũng đã ổn định, được chuyển sang phòng bệnh thường, nhưng vẫn cần ở lại quan sát một thời gian.
Uyển Tình suốt mấy hôm đều không gặp Lâm Trạch Dương. Người ra vào phòng bệnh chỉ có mẹ, chị gái, Trình Hạo và Thiên Ái.
Cô nghĩ chắc anh đã quên mất cô từ lâu. Anh đối với cô cũng chỉ là hứng thú nhất thời.
Nhưng lạ thay, bây giờ anh lại đang ngồi trước mặt cô.
Thời gian lúc này đáng lẽ anh nên ở Lâm thị nhưng tự dưng lại chạy đến đây. Hơn nữa thái độ lại dịu dáng khác thường!
Cô hoang mang không biết rốt cuộc trong đầu anh đang nghĩ cái gì. Con người anh luôn là một ẩn số đối với cô.
Lâm Trạch Dương trong thời gian cô dưỡng sức vốn không muốn đến làm phiền. Anh sợ cô nhìn thấy anh sẽ tức giận, ảnh hưởng đến sức khỏe.
Nhưng đã một thời gian anh không được gặp cô, cũng không được gần gũi hay gì, trong lòng vô cùng nhớ nhung.
Cuối cùng không chịu được nữa, anh mới mặt dày chạy đến bệnh viện.
Uyển Tình nhìn anh gọt trái táo mà chân tay lóng nga lóng ngóng mãi không xong. Trong lòng cô đúng là cạn lời!
Không ngờ tổng giám đốc của một tập đoàn lớn mạnh, là bậc quân vương khiến người người kính nể, bây giờ lại bị một quả táo nhỏ làm khó.
Từ nhỏ đến lớn tuy không được ba mẹ quan tâm chăm sóc nhưng anh chưa từng phải đụng tay vào bất kì việc gì.
Mọi việc lớn nhỏ trong nhà đều có má Trần và người giúp việc lo liệu.
Đối với anh “ việc nhà ” là hai chữ chưa từng xuất hiện trong từ điển của mình.
Uyển Tình đúng là không nhìn tiếp được nữa, nếu không quả táo chỉ còn cái hạt thôi mất.
Cô thở dài nói.
- Lâm tổng, anh định gọt nó đến bao giờ nữa? Nếu anh rảnh dỗi không có việc gì làm thì nên đi làm chuyện có ích cho xã hội đi. Anh mau đi đi. Lát nữa mẹ tôi đến, tôi sẽ rất khó xử đó!
Nói đến mẹ giọng cô trở nên nhỏ nhẹ hơn, muốn dùng giọng uyển chuyển nhất “ mời ” anh đi.
Nếu để mẹ cô nhìn thấy anh ở đây, cô sợ bà sẽ hiểu lầm. Cô cũng không muốn để ba biết về “ giao dịch” kia.
Lâm Trạch Dương sao lại không biết cô nghĩ gì. Lăn lộn trên thương trường bao lâu, cái anh giỏi nhất chính là quan sát sắc mặt và suy nghĩ của người khác.
Anh dễ dàng đoán ra ý đồ của cô, nhưng lại nghĩ mình không có vấn đề gì để mà trốn.
Nhìn từ trên xuống dưới anh ưu tú về mọi mặt. Ngoại hình không cần nói, còn gia cảnh khỏi phải chê! Chỉ là tính cách hơi lạnh lùng chút thôi.
Nhân cơ hội này gặp mẹ cô như vậy cũng coi như là một cách tiến gần trái tim cô. Cơ hội tốt như vậy làm sao anh có thể bỏ qua.
Thế là Lâm Trạch Dương lại tiếp tục mặt dày, ngồi lì một chỗ không đi, phớt lờ giọng điệu cầu khẩn của cô.
Đang lúc cô cố hết sức vắt óc tìm cách đuổi anh thì lại nghe thấy tiếng cánh cửa được mở ra.
Thật đúng là nhắc tào tháo là tào tháo tới!
Đinh Nhã Uyên sau khi ở chỗ bác sĩ hỏi thăm tình hình con gái út xong thì liền chạy tới chỗ con gái thứ hai, trên tay còn cầm theo chút thức ăn nhẹ.
Nhưng không ngờ lại tới đúng lúc như vậy.
Bà vừa mới bước vào thì đã thấy bên cạnh giường con gái mình xuất hiện một người đàn ông lạ mặt. Trên tay anh còn đang cầm con dao với quả táo gọt dở kia.
Uyển Tình nhìn thấy mẹ thì lập tức lật mặt.
Khuôn mặt nhăn nhó khó chịu liền tươi cười rạng rỡ, nhưng vẫn không quên phóng ánh mắt tức giận tới anh.
Lâm Trạch Dương làm như không thấy. Nếu như cô muốn diễn thì anh cũng hết sức phối hợp với cô.
Anh lập tức đứng dậy lễ phép chào hỏi. Không những vậy còn kèm theo nụ cười quyến rũ chết người khiến Uyển Tình được mở rộng tầm mắt.
Không ngờ anh cười lên lại đẹp như vậy, nhưng… khả năng diễn xuất của anh… thật sự… rất "tuyệt" !
Ngoài mặt cô không biểu hiện gì nhưng răng đã sớm nghiến chặt lại, chỉ muốn đập cho anh một trận.
Cô không biết có phải lúc đầu mình cũng vì điều đó mới ngây dại mà yêu anh không?
Vì ngại mẹ cô ở đây, Uyển Tình chỉ cố gắng gượng cười, lên tiếng đánh đòn phủ đầu, tránh để anh nói lung tung.
- Mẹ… hi hi… mẹ đến rồi sao. À… đây là tổng giám đốc của con. Lâm tổng …
Đinh Nhã Uyên nghe nói là sếp của con gái mình, khuôn mặt vui mừng, cảm động không ngừng cảm ơn anh đã giúp đỡ gia đình mình.
Lâm Trạch Dương không muốn bà vì một việc không đáng đó mà coi anh như ân nhân. Như vậy sẽ tạo ra khoảng cách giữa hai người, sẽ khó để anh lấy được lòng mẹ cô.
Uyển Tình ngồi một bên nhìn hai người vui vẻ nói chuyện, cảm giác mẹ đã cho cô thăng chức thành con ghẻ luôn rồi.
Sau khi để cháo đấy cho cô ăn thì ngồi ở ghế nói chuyện với Lâm Trạch Dương, quên mất đứa con gái đang ngồi lủi thủi một mình xúc từng thìa cháo nhạt nhẽo vào miệng.
Lâm Trạch Dương tuy vẫn chăm chú lắng nghe mẹ cô nhưng ánh mắt thỉnh thoảng như có như không nhìn về phía người con gái đang ấm ức, tức giận kia. Khoé môi không tự chủ mà nhếch lên.