Mắt thấy mọi chuyện đã vượt qua ngoài tầm kiểm soát, tự dưng cô lại thấy lúng túng. Cái giá này cũng đã vượt xa so với dự tính ban đầu!
Trong lúc cô còn chần chừ chưa quyết định thì đã bị anh hẫng tay trên.
Sau ba lần nói, người bán đấu giá gõ chiếc búa:
– Chúc mừng! Chiếc nhẫn kim cương hồng quý giá này đã thuộc về Lâm tổng – tập đoàn Lâm thị!
Sắc mặt cô có chút khó coi nhưng vẫn giữ trạng thái tốt nhất bày ra bộ dáng chúc mừng anh, cô cắn răng mỉm cười nói.
- Lâm tổng, chúc mừng cậu! Thật không ngờ cậu lại có hứng thú với món đồ phụ nữ thích đó!
Lâm trạch Dương nhìn gương mặt đang cố mỉm cười kia, biết chắc trong lòng cô bây giờ đang mắng chửi anh thậm tệ. Anh hiểu ý cô đang muốn nói một người đàn ông như anh lại đi giành giật đồ với một người phụ nữ. Nhưng người như anh đâu dễ dàng chịu thua, anh đáp trả đầy hàm ý.
- Vương tiểu thư, chiếc nhẫn này của MN tôi rất thích… nên đành đắc tội vậy!
Uyển Tình đương nhiên cũng hiểu ý anh. Đây là muốn ám chỉ, món đồ vừa rồi là anh lấy từ tập đoàn MN, vậy nên phải nói là “Anh… giành mất đồ của MN, không phải của người phụ nữ nào đó!”
Nói xong câu đó, bàn tay đang bắt tay cô cảm nhận được… móng tay sắc nhọn đang ghim vào tay mình. Lâm Trạch Dương khuôn mặt vẫn rất bình thường, không có chút đau đớn, bàn tay còn nhân cơ hội chiếm tiện nghi.
Cảm nhận được sự trêu chọc của anh, lại nghĩ đến quan hệ của hai người, cô lại cảm thấy ghê tởm. Trong lòng lúc này càng thêm mất thiện cảm với anh. Mà không đúng… thật ra ngay từ lần gặp đầu tiên, cô đã cảm thấy khó chịu với người đàn ông này.
Lúc cô rời đi không chú ý từ nãy giờ vẫn luôn có một cô gái nhìn chằm chằm mình. Người đó chính là Thiên Ái – người bạn thân nhất vẫn luôn chờ người một ngày trở về!
Thiên Ái qua năm năm đã từ vị trí người mẫu tiến sâu vào sự nghiệp diễn xuất. Với sự cố gắng miệt mài, cô ấy cũng đã nhận lại kết quả xứng đáng, nhiều năm liền đều chiếm giữ ngôi Ảnh hậu.
Nhưng cô ấy không thấy vui mừng như trước đây bản thân đã từng nghĩ, bởi vì… người bạn thân nhất vẫn luôn cùng cô chia sẻ đã không còn ở đây.
Năm năm… năm năm, không một chút tin tức, nhưng Thiên Ái vẫn không bỏ cuộc.
Trùng hợp hôm nay cô cùng với giám đốc công ty giải trí đại diện tới đây tham gia đấu giá từ thiện, không ngờ lại thu được kết quả không lường trước.
Khi nghe thấy giọng nói của Uyển Tình cất lên lúc đấu giá, cô ấy còn tưởng vì quá nhớ cô mà bản thân sinh ra ảo giác. Nhưng khi nhìn về phía đó, tận mắt trông thấy, cô ấy mới dám tin, trong lòng là cả một cảm xúc hỗn loạn.
Cảm giác bây giờ chính là hạnh phúc không dám tin!
Nhìn thấy người sắp đi mất, cô ấy vội vàng đuổi theo.
- Uyển Tình… Uyển… Tiểu Tình… cậu đợi mình đã…
Nhưng dù cô ấy có gọi thế nào, cô vẫn tiếp tục đi về phía trước. Thiên Ái sợ mất dấu liền dứt khoát tháo giày cao gót, chân trần chạy theo. Cuối cùng may mắn vẫn đuổi kịp.
Uyển Tình nhìn Thiên Ái nhưng không nhận ra, cô thắc mắc rõ ràng là gọi mình nhưng sao lại bằng cái tên khác.
Cái tên Uyển Tình này trước đây cô có nghe từ trong miệng Lâm Trạch Dương. Cô nghĩ chắc cô gái này lại nhận nhầm người rồi.
Thiên Ái vì chạy quá nhanh nên hơi mất sức, không ngừng thở dốc, nhưng một tay vẫn giữ lấy Uyển Tình không buông.
Điều chỉnh lại hơi thở, cô đứng thẳng người dậy, hai mắt long lanh mừng rỡ nhìn cô, nước mắt như trực trào rơi xuống. Cô ấy ôm chầm lấy cô, cất giọng nói nghẹn ngào mang theo sự oán trách.
- Tiểu Tình đáng ghét… hic… cậu có biết, mình tìm cậu vất vả lắm không… Hu huu… Năm năm rồi, tại sao cậu không chịu liên lạc với mọi người… Cậu có biết bác gái, mình, anh Trình Hạo,… còn có… có nhiều người khác đều rất nhớ cậu không?... Con bé vô lương tâm!... Hu hu…
Uyển Tình đột nhiên gặp chuyện này, cảm thấy vô cùng khó xử. Cô thật sự không biết cái người tên Uyển Tình đó là ai!
Nhìn cô gái trong lòng khóc thương tâm, cô không nỡ đẩy ra, đáy lòng cảm thấy chắc người đó rất quan trọng với cô gái này.
Sau khi khóc một hồi, nước mắt nước mũi làm bẩn hết váy uyển Tình, Thiên Ái ngượng ngùng buông cô ra. Uyển Tình đưa chiếc khăn trong túi cho cô.
Thiên Ái thấy thái độ của cô hơi lạ, nhưng khi nhìn thấy chiếc khăn trước mặt cô ấy rất vui, nghĩ rằng cô vẫn còn quan tâm mình. Thiên Ái nhẹ nhàng nhận lấy lau sạch những thứ trên mặt.
Mặc dù không nỡ, nhưng cô vẫn phải nói ra.
- Xin lỗi! Tôi nghĩ chắc cô đã nhận nhầm người rồi ạ. Tên của tôi là Vương Tuyết Nhi, không phải là Uyển Tình gì đó đâu ạ! …
Bàn tay đang lau nước mắt khựng lại, Thiên Ái chớp mắt không hiểu cô đang nói gì. Cô ấy không thể nhầm lẫn được! Họ làm bạn không phải ngày một ngày hai, mà là rất lâu rồi, họ thân nhau như vậy, sao cô ấy có thể nhầm người!
Uyển Tình thấy cô ấy không tin, bèn kiên nhẫn lấy chứng minh ra cho cô ấy xác nhận. Thiên Ái nhìn cô, tay chầm chậm đưa tay ra, sau đó cúi nhìn chứng minh, quả thật mọi thông tin đều khác với bạn mình.
Cảm giác vui sướng hạnh phúc bỗng chốc tan biến, thay vào đó là sự hụt hẫng cùng thất vọng.
Dù bản thân không muốn tin, nhưng cô cũng đã nói không quen mình, đến giấy tờ thông tin cũng lấy ra rồi, đâu còn gì để nói nữa.
Thiên Ái thất vọng cúi đầu xin lỗi cô, chính lúc này nước mắt một lần nữa rơi xuống, nhưng khi ngẩng đầu lên vẫn cố gắng kìm nén, sau đó thất thần rời đi.
Uyển Tình tuy miệng nói không quen cô ấy, nhưng trái tim lại đau đớn khi nhìn thấy bộ dạng thất vọng rời đi đó. Cô ấy cho cô một cảm giác quen thuộc lạ thường!
Lúc này đây cô lại nhớ đến nhưng lời Lâm Trạch Dương đã nói trước khi buổi đấu giá bắt đầu. Cô đứng lặng người hồi lâu.
Lâm Trạch Dương thấy Thiên Ái rời đi mới đi ra. Nhìn thấy anh cô lại thấy chướng mắt, không quan tâm anh đi khỏi khách sạn.
- Vương Tuyết Nhi! Nếu muốn lấy lại chiếc nhẫn thì đến văn phòng tôi.
Lâm Trạch Dương đứng đằng sau nói. Bước chân cô dừng lại, khẽ thở ra một hơi rồi nhanh chóng rời khỏi.