Dưới sự ngầm đồng ý của Uyển Tình, Lâm Trạch Dương không thể chờ đợi nóng lòng muốn đến thăm các con, còn chưa tới giờ tan làm đã lấy xe đi mất.
Toàn bộ nhân viên mắt tròn mắt dẹt ngơ ngác nhìn ông chủ lớn yêu công việc hơn mạng, nay lại tan làm sớm.
Không những thế, khi anh ra khỏi phòng, mọi người còn thấy anh hai tay ôm hai con thú nhồi bông bên mình. Hình ảnh này vừa ngộ nghĩnh, lại vừa có chút kì lạ.
Người giúp việc cũng nhận được tin bãi bỏ lệnh cấm với Lâm Trạch Dương, liền mời anh vào nhà.
Trường học đã đến giờ đóng cửa, học sinh đều được phụ huynh đón về. Tiểu Minh và Tiểu Nam đang cùng ngồi chơi với mọi người ở phòng khách. Tiếng cười vui của trẻ con ríu rít tràn ngập căn phòng, không khí đầy tươi vui.
Lúc Lâm Trạch Dương bước vào bắt gặp đầu tiên chính là cảnh tượng này, bất giác trong lòng ấm áp, khoé miệng khẽ nở một nụ cười.
Vương lão thấy Lâm Trạch Dương liền mời anh ngồi xuống ghế nói chuyện. Nhìn khuôn mặt đầy biểu cảm của Lâm Trạch Dương, ông không khỏi cảm khái.
Sống đến từng tuổi này rồi, cũng trải qua không biết bao nhiêu mùa xuân, còn tưởng mình suốt đời chỉ được thấy khuôn mặt lạnh lùng, không cảm xúc mà thôi. Ấy vậy mà gần đây ông lại đi hết bất ngờ này sang bất ngờ khác, được chứng kiến những mặt khó thấy của Lâm Trạch Dương.
Lâm Trạch Dương đưa hai con hổ bông cho Tiểu Minh và Tiểu Nam. Tiểu Nam vui mừng ra mặt khúc khích cười nói cảm ơn với anh. Còn Tiểu Minh bĩu bĩu môi, ra vẻ người lớn đặt con hổ ra một chỗ, cậu không mấy hứng thú với đồ chơi trẻ con này.
Lâm Trạch Dương với Vương lão trò chuyện một lúc, giọng nói vui vẻ của Uyển Tình từ xa vang đến.
- Tiểu Minh, Tiểu Nam, hai đứa đừng nghịch nữa, rửa tay rồi đến ăn hoa quả đi.
Nghe thấy tiếng của cô, Lâm Trạch Dương ánh mắt mong đợi nhìn về phía Uyển Tình.
Nhưng bỗng nhiên ánh mắt thay đổi, mày kiếm khẽ nhăn lại khi thấy phía sau cô còn có một người, mà người này chính là kẻ mà anh không muốn gặp lại nữa, cả đời này cũng không mong cô có bất cứ liên quan gì đến anh ta.
Phải. Người này chính là thanh mai trúc mã của Uyển Tình - Trình Hạo.
Trình Hạo giúp Uyển Tình bê đĩa hoa quả tươi ngon vừa mới được rửa sạch sẽ, sau đó dưới bàn tay khéo léo của cô đã được gọt vỏ và sắp xếp một cách đẹp mắt.
Uyển Tình khẽ đưa mắt nhìn Lâm Trạch Dương nhưng nhanh chóng thu lại ngồi xuống bên cạnh Vương lão. Trình Hạo đặt hoa quả lên bàn rồi thuận thế ngồi xuống cạnh Uyển Tình.
Vương lão nhìn vẻ mặt biến hoá của Lâm Trạch Dương thì vô cùng đắc chí. Ông chống gậy đứng dậy nói mình muốn đi nghỉ ngơi rồi mau chóng rời khỏi, để lại mọi chuyện cho Uyển Tình giải quyết. Dù sao đây cũng là việc riêng của họ, ông không tiện can thiệp quá nhiều, khéo lại thành lão già nhiều chuyện.
Trình Hạo từ lúc bước ra từ bếp đã nhìn thấy Lâm Trạch Dương, anh trực tiếp bơ đi. Lúc này mang theo ánh nhìn khiêu khích, anh nói.
- Lâu rồi không gặp. Lâm tổng vẫn nhận ra tôi chứ?
Thì ra sau chuyện của Uyển Tình, Trình Hạo đã từ chức tại Lâm thị. Anh còn tự mình lập nghiệp, thành lập một công ty lập trình riêng cho chính mình. Đến nay công ty đã đi vào hoạt động ổn định, có vị thế vững chắc trong giới và đang ngày càng phát triển.
Lâm Trạch Dương nhìn Trình Hạo đầy địch ý, trên mặt biểu thị rõ ràng sự không vừa ý. Năm năm trước, người này là người mà anh vẫn luôn cảm thấy nguy cơ nhất.
Bây giờ gặp lại ở đây, nguy cơ trùng trùng hơn ngày trước. Đối với câu hỏi của Trình Hạo, Lâm Trạch Dương lạnh nhạt trả lời dứt khoát.
- Không biết!
Trước sự cọc cằn của Lâm Trạch Dương, Trình Hạo cũng không để vào mắt, anh chỉ biết cười trừ cho qua. Ai nhìn vào cũng nhận ra là Lâm Trạch Dương đang ghen tuông.
Uyển Tình nhận thấy dường như không khí đang tràn ngập mùi thuốc súng, trong lòng cô lại càng nở rộ.
Vì không muốn mọi người tiếp tục ngượng ngùng, Uyển Tình đi đầu phá vỡ cục diện.
- Lâm Trạch Dương, anh đến gặp Tiểu Minh và Tiểu Nam sao? Chúng đang rửa tay, anh đợi chúng một chút ha.
Lâm Trạch Dương chuyển ánh mắt lấp lánh về cô, khoé miệng hơi nhếch lên nói.
- Không phải! Anh đến là để gặp em!
Lời nói của anh mang theo hàm ý, lại thêm ánh mắt cùng nụ cười ái muội làm Uyển Tình mặt nóng bừng, cô có chút xấu hổ rồi.
Trình Hạo ở bên cạnh nghe được lời nói sến sẩm của Lâm Trạch Dương, phảng phất trong lòng là cảm giác rùng mình, chân tay nổi hết cả da gà.
Anh có cảm giác Lâm Trạch Dương đã thay đổi, tính cách từ lúc nào lại trở nên... như này chứ. Trình Hạo không kìm được giả vờ họ vài tiếng thủ hút sự chú ý của hai người kia rằng ở đây vẫn còn người thứ ba.
Lâm Trạch Dương lườm Trình Hạo một cái, còn Uyển Tình ngượng ngùng quay mặt đi chỗ khác, lảng tránh Lâm Trạch Dương.
Tiểu Nam sau khi rửa tay sạch sẽ, cậu nhóc liền chạy đến sà vào lòng mẹ. Uyển Tình âu yếm vuốt tóc con trai, trong mắt tràn ngập tình cảm của người mẹ.
Tiểu Minh vẫn điềm đạm như mọi khi, cậu ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh Uyển Tình.
Sau khi làm nũng với mẹ Tiểu Nam, đôi mắt to tròn, tinh ranh lại quay sang nhìn Lâm Trạch Dương. Gặp qua mấy lần, gương mặt đẹp trai này để lại ấn tượng sâu sắc với Tiểu Nam.
Uyển Tình kéo hai nhóc lại gần rồi dịu dàng nói bên tai.
- Nào, hai đứa, ừm... mẹ có chuyện muốn nói. Chú này... là ba của các con.
Hai đứa trẻ nghe thấy mẹ bảo đây chính là ba ba của mình đều nghệch mặt nhìn cô. Tiểu Minh nói.
- Vậy sao ba ba lại không ở với chúng ta hả mẹ?
Tiểu Nam ngây thơ phụ hoạ theo.
- Đúng vậy, đúng vậy. Sao ba ba lại không ở cùng chúng ta? Các bạn ở lớp Tiểu Nam đều nói... nói người một nhà phải sống trong cùng một ngôi nhà.
Uyển Tình bị hai nhóc hỏi cho cứng họng. Chuyện rất phức tạp, cô không biết nói thế nào cho thoả đáng. Suy nghĩ một lúc cô nhẹ nhàng giải thích.
- Ừm... Chuyện này khi lớn lên hai đứa sẽ hiểu. Nhưng bây giờ mẹ có thể khẳng định rằng... người này chính là ba của các con!