“Cạch.” Tiếng cửa phòng đẩy vào. Màn sương mờ trong đầu người đàn ông đang nằm trên giường bệnh đầu quấn băng gạt trắng, một chân bị bó bột treo lên cao.
Mạc Đình Ngôn nâng mi mắt thoát khỏi giấc mộng xuân, lưng ê ẩm vươn tay xoa trán đầu thì xây xẩm, nhìn thẳng thấy cẳng mình treo cao.
“Ách, vậy là mình mơ thôi sao? Tình trạng này là sao?”
“Là chưa chôn được!”
Bạch Yên Chi nhú đầu dưới sàn lên, nói lời khịa câu hỏi của hắn. Trước khi hắn tỉnh thì cô khụy xuống lượm viên thuốc vừa rơi. Lời hắn thốt ra cô nghe nốt hết, cái nết xéo sắc nỗi lên, tên này rõ ràng hôn mê mà vẫn lê thân làm tình được.
Nói lời khen ngợi tình cũ ngon lành đã đành đi, khi đó nét mặt còn thoả mãn dục vọng nữa chứ. Mẹ nó biến thái dễ sợ, cô đúng là cô vợ mắc nợ hắn.
“Cô…sao cô ở đậy?”
Hắn giật mình nhìn qua qua cạnh híp mắt hỏi và vói tay chạm bắp chân bó bột cột trên không trung, dùng tay kia chống đỡ ngồi dậy hít thở, giở tấm chăn ngang bụng thở phào một cái túi con cháu Mặc Gia còn nguyên, gậy thần còn đảm nhận được nhiệm vụ.
Hắn sờ tới chuyển lui, động tác đó chui hết vào mắt Bạch Yên Chi ngồi cạnh giường, tưởng tượng chồng mình tình cảnh ngàn cân treo sợ tóc cóc cần mạng mà cần vạn con đông cháu ư?
Ánh mắt ám muộn cô cũng vọt vô đôi mắt của Mặc Đình Ngôn, hắn đỏ mặt kỳ cục.
“Cô có ý gì?”
Bạch Yên Chi cười tà mị chỉ ngón tay búp măng vào vị trí nòi giống của hắn, khiến hắn bị đóng băng trong thoáng giây, rồi phản xạ kéo chăn che lại.
Đúng là xấu hổ mà, cô ta thấy hết rồi sao? Mà mai là không ai khác nhìn nữa, không thì hình tượng tổng tài mất hết rồi.
Hắn híp mắt cảnh cáo: “Bạch Yên Chi, cấm cô nghĩ bậy!”
“Ha…nghĩ đúng mà!”
Bạch Yên Chi cười phá lên buông lời chọc quê hắn. Căn bản hắn không chối cãi được hành động lo cho cậu nhỏ, bỏ mất người vợ bên cạnh. Giờ cứng họng, dọng mạnh cục tức trong lồng ngực.
Bạch Yên Chi biết gải trúng chỗ nhột rồi, nói lời lấn tới: “Sao thế? Chỗ đó còn gây án được đấy! May cho anh rồi. Coi bộ tình yêu mảnh liệt dữ. Chàng vượt hàng ngàng cây số đến gặp nàng.”
“Cô…”
Hắn nghe câu cuối rõ ràng là chăm chọc mình, gằn giọng trừng mắt hổ dữ nhìn khuôn mặt lạnh tanh vẫn còn in rõ vết bầm tìm mà sáng nay hắn ra tay đánh, còn trên tay cô là muốn cháo vừa thổi nguội đút vào miệng vừa há ra gầm giọng của hắn.
Hắn đơ ánh mắt đường thở như tắc nghẽn, cháo lẻn vào cuống họng khiến hắn muốn sặc sụa, hắn ho khang vài tiếng, biến ra sắc mặt đen kịt, trầm giọng u ám cả không gian, tan chảy căn phòng.
“Cô muốn mưu sát chồng cô sao?”
Bạch Yên Chi cười mỉa mai: “Chồng…anh còn biết anh là chồng tôi cơ đấy!”
“Cô có ý gì?”
Hắn nghiến răng trèo trẹo, hai nắm đắm siết chặt ga giường, đường nét trên khuôn mặt tuấn mĩ trở nên méo mó.
Cô đặt chén chào xuống bàn bên, đến lúc bùng nổ cảm xúc ghen tương rồi, ngồi nhìn chồng nãy giờ, tơ lòng cô muốn đứt hết.
Hắn lếch xác đi gặp người yêu cũ là đủ xé lòng cô rồi, giờ còn cộng thêm thái độ cọc cằn, không bằng một góc ôn nhu khi sáng hắn nói chuyện với Lạc Vy. Cô chả thèm kiêng nễ hắn nữa.
“Anh vác cái háng đi gặp người yêu cũ, có đủ tư cách làm chồng tôi sao?”
“Cô dám nói năng tục tiểu với tôi. Cô mắc dạy à?”
"Ừ, từ nhỏ tôi đâu được cha yêu thương, mẹ dạy dỗ đâu!
Bạch Yên Chi đôi mặt rũ xuống ủ dột, giọng khẽ khàng, khiến hắn bàng hoàng. Chết rồi mình lỡ lời hả? Chả lẽ cô ta muốn khóc rồi sao?
Hắn không nghĩ cô vợ gàn bướng mới chửi hắn khí thế, mà giờ lệ trào khoé mi, giọng hắn trầm xuống, đôi mắt ấm lên xíu.
“Rõ ràng có hai chữ mất dạy thôi mà? Cô cần phải ăn vạ tôi không?”
Bạch Yên Chi quệt sạch nước mắt, chắc giờ hắn nghĩ cô đang cố tình diễn trò lạc mềm buộc chặt, thế là lên giọng tiếp:
“Hoá ra cô tính kế làm tôi xót thương chứ gì? Rẻ mạt.”
Bạch Yên Chi từ nhỏ thiếu thốn tình thương của cha lẫn mẹ, khi 7 tuổi gặp hắn, ánh mắt cậu anh trai trong hoảng sợ khiến cô đồng cảm. Trong căn phòng học tối tâm, phát ra âm thanh con trai gào khóc gọi mẹ. “Mẹ ơi!..cứu con… hức hức…”
Không ngờ khi lớn lên hắn thay đổi tính khí quá nhiều, và điều làm cô đau lòng hơn là hắn đã yêu cô bạn thân của cô đến nỗi khắc cốt ghi tâm. Cô chỉ có thể âm thầm yêu hắn, lo lắng cho hắn nhưng tuyệt đối không thể để hắn biết tình cảm của mình.
Giá như ngày đó cô không bị cha mẹ nuôi chuyển trường, chắc con đường đến tim hắn không bít cửa như hôm nay. Đúng là ai rồi cũng chọn sai hướng đi, chỉ có cô cơ hội chọn sai cũng không có. Ngày đó chính hắn tìm tới bó buộc cả hai trong cuộc hôn nhân định mệnh, tình yêu lệch nhịp mà cô lại không chịu rời bỏ người không yêu mình. Không chịu chọn sai ý con tim.
“Ừ, tôi tính kế đó, anh lo mà dưỡng sức khoẻ, giữ cái mạng để tôi bày mưu lập kế tế sống anh!”
“Con nhỏ này… cô…”
Bạch Yên Chi đúng là đang chọc gan hắn rồi, ngồi không yên động tay động chân khiến cái chân bó bột đột ngột đau quắn quéo. Bạch Yên Chi không nhịn được bật cười.
Hắn nét mặt hơi sượng, nhưng đột nhiên chuyển sang nghi hoặc.
“Sao cô ở đây? Ai dám thả cô ra?”
Bạch Yên Chi cười trêu chọc: “Sao anh không hỏi ai đưa anh vô viện!”
“Ai?”
“Là tôi!”
Giọng nam trầm quen thuộc hắn bất giác hướng ra cửa chính, không ai xa lạ, đó chính là Từ Thiên Uy đặt hai tay trong túi lưng tựa mép cửa nhìn vào.
“Thiên Uy, sao lại là cậu?”
Từ Thiên Uy tiến đến gần, Bạch Yên Chi cũng ngồi cách xa anh ta, anh có vẻ không vui với hành động của cô gái anh yêu. Nét khó chịu đó Mặc Đình Ngôn trong thấy rõ, bình giấm này hơi chua rồi.
Hắn chao mày lườm Bạch Yên Chi cảnh cáo, sau đó cười giả trân hỏi lại Từ Thiên Uy:
“Nói đi, tại sao lại ở đây?”
“Anh đi chơi gái, phóng tốc độ máy bay, tai nạn ngã tư tử thần, không có tôi và Yên Chi chạy ngang qua, khúc đường vắng đó, có khi là nơi giỗ anh luôn đấy!”
“Ừ!” Mặc Đình Ngôn bất giác gật đầu buông tiếng ưng thuận. Nhưng giây sau thấy có gì đó sai sai. ‘Chơi gái, đi với Yên Chi.’ Nhóm từ này đọng lại trong tâm trí hắn.
Mẹ nó xưa giờ hắn sạch sẽ không ăn tạp dám dùng từ chơi gái với hắn, còn nữa chở vợ hắn đi đâu ra vùng ngoại ô.
“Từ Thiên Uy tôi chơi gái hồi nào? Mẹ nó, cậu chở vợ tôi đi đâu?”
“Bắt gian!” Từ Thiên Uy kề tai hắn nói khẽ còn thổi hơi vào tai đối phương.
“Cậu…!”
Từ Thiên Uy nhìn hắn rồi thở dài một cái, sao đó truyền tấu sớ:
“Haiz… Tôi sao nào? Chưa có đào hố chôn anh là may rồi. Hôm trước cảnh cáo anh rồi, tử tế với Yên Chi một chút, đừng để đến lúc tôi giành lại, rồi giãy đành đạch đòi lại.”
Kết thúc câu nói là cái vỗ vai nháy mắt khiêu khích đối phương, thương trường là chiến trường anh không nhúng tay, vì không màng danh lợi Nhưng trong tình yêu anh là người kiên định, một khi yêu ai đó thật lòng đâu nói quên là sẽ buông.
Hắn nhếch mép khinh bỉ: “Cậu nghĩ cô ta đáng giá đến nỗi tôi quỳ lụy à? Trừ phi mặt trời mọc hướng tây nhé. Còn nữa cô ta là vợ tôi, cậu là bạn thân của tôi. Đừng vì một nữ nhân phân chia tình bạn.”
Từ Thiên Uy trước đó gọi cho Bạch Yên Chi nghe trong điện thoại đón ra tâm trạng người thương bất bình thường, nên đã lái xe đến Mặc Gia. Người hầu không cho anh vào, nhưng khi anh nói mọi chuyện anh sẽ chịu trách nhiệm với thiếu gia họ, thế nên họ mới cho anh vào, mở cửa căn phòng nhốt Bạch Yên Chi, nhìn cô gái mình yêu bị bạo hành xanh xao, tim anh quặn thắt. Anh đã muốn đưa cô ấy rời xa Mặc Đình Ngôn mãi mãi, nên làm liều đánh ngất cô chở ra biệt thự riêng ở ngoại ô thành phố ở tạm thời, rồi sắp xếp chuyến bay sang Nhật Bản.
Ngờ đâu ông trời sắp xếp trên đường đi gặp Mặc Đình Ngôn bị tai nạn máu me, khi đó Bạch Yên Chi cũng tỉnh lại. Cô hối thúc dừng xe cứu Mặc Đình Ngôn, anh đã tuyệt vọng khi cô khóc thương hắn, mà nạt nộ anh.
Anh biết rõ hướng xe mà Mặc Đình Ngôn đi là phi tới nhà Lạc Vy, nhìn trên điện thoại hắn khi đó cuộc gọi hiển thị Lạc Vy yêu dấu. Hôm trước ở quán rượu của anh hắn nói Lạc Vy còn sống, và hôm nay đúng là ngày sinh nhật của Lạc Vy.
Ở hiện tại nhìn Mặc Đình Ngôn anh thật sự ganh tỵ. Anh dành cả thời niên thiếu yêu mình cô, còn hắn vô tình trả thù mà có được cô vợ mà anh mơ ước.
Anh đứng dậy mang vẻ mặt đau buồn ra về, Bạch Yên Chi nhìn theo thoáng buồn trên đôi mắt, chắc Mặc Đình Ngôn cũng nhận ra Từ Thiên Uy yêu vợ hắn thật lòng, nên hắn nhìn trộm biểu cảm của vợ hắn. Có lẽ hắn muốn nhận định vợ hắn có tình ý với bạn hắn không?
Mặc Đình Ngôn đúng là tham lam rồi, một chân đứng hai thuyền, vừa muốn chiếm hữu Bạch Yên Chi vừa muốn chăm lo tổ ấm với Lạc Vy.