“Em là con trai, anh hai đùa à! Và là em trai của anh.”
“Ừ, coi như anh chưa nói.”
Nhanh chóng xe đã dừng trước quán rượu.
Lục Thời Cẩn sắp xếp căn phòng Vip yên tỉnh, hai anh em cũng đã uống cạn 3 chai rượu vang đỏ. Chếch choáng hơi men anh rất ngoan tựa sofa đợi anh trai quay lại, vì Lục Thừa Cẩn không bao giờ mang ý niệm đến nơi hoan lạc thế này, trừ năm đó Mặc Đình Ngôn bày trò hạ nhục Bạch Yên Chi trước mặt anh.
Chợt anh nghĩ hồi ức tồi tệ về Mặc Đình Ngôn năm đó là với Yên Chi anh còn nhớ rõ, vậy khó trách Yên Chi 3 năm qua không thể mở lòng với anh.
Có lẽ anh đưa cô gái ấy về đây là khơi gợi đau thương, nghĩ thế Lục Thừa Cẩn đứng lên muốn về với Yên Chi và các nhóc tỳ, khi nãy anh thấy trời âm u, hôm nay dự báo thời tiết có bão lớn.
Lục Thừa Cẩn mất mẹ năm tròn 10 tuổi, nhưng nhận được sự an ủi dạy dỗ từ người cha nuôi Lục Hàn Quyết thâm tình đạo nghĩa.
Lục Hàn Quyết nặng tình yêu và bảo vệ tuyệt đối cho người mình yêu, ông dùng năm tháng thanh xuân còn lại chăm sóc cho mẹ con Lục Thừa Cẩn, trong khi Mặc Diệu êm ấm bên cô vợ mới.
Thậm chí Mặc Diệu chẳng áy náy với cô vợ đã mất, sĩ diện nghĩ Mặc Đình Ngôn là con của Lục Hàn Quyết mà ghen tương đánh đập từ 3 tuổi đến 10 tuổi.
Đến lúc biết tất cả do vợ kế hãm hại vợ hờ Từ Vương Hinh, và đứa con đang cưng chiều không phải con của mình, mới đuổi mẹ con vợ kế đi, và nhận lại Mặc Đình Ngôn, nhưng lỗi lầm của Mặc Diệu đã không thể bồi đắp. Vợ và con ruột thất lạc, còn con trai lớn mang ám ảnh tuổi thơ. Còn đứa song sinh mới tìm được giờ đang ngụy kịch.
Đúng vậy thời gian 3 năm trước, trước khi Mặc Đình Ngôn ly hôn Bạch Yên Chi. Mặc Diệu nghe theo lời hối lỗi trước khi từ giả cõi đời của vợ kế, cũng chính là người yêu cũ của ông kể lại thì Từ Vương Hinh sinh đôi, bà ta đã bắt một đứa đem sang Nhật Bản cho anh họ bà nuôi.
Mặc Diệu đã tìm được Phương Hạo Đình, tuy nhiên Phương Hạo Đình nhất quyết không nhận người cha độc ác nhẫn tâm. Mặc Đình Ngôn có thể tha thứ cho cha chứ anh ta thà chết cũng không nhận cha.
* * Mặc Đình Ngôn và Lục Thừa Cẩn có phải là minh chứng cho môi trường lớn lên dưới sự dạy dỗ và ảnh hưởng từ cha không?
Rõ ràng họ chảy chung dòng máu cùng cha cùng mẹ, sao tình cánh trái ngược nhau quá.
* Liệu bi kịch năm xưa có lặp lại?
- Mặc Đình Ngôn có quyết đoán rạch ròi với người cũ, trọn tình với người hiện tại không? Hắn có hết định kiến trinh tiết không?
- Lục Thừa Cẩn có trở thành Lục Hàn Quyết thứ hai, dành cả thanh xuân chỉ để ngắm nhìn một bông hoa chưa kịp hái, thì đã vào tay người khác.
Lúc này Lục Thời Cẩn ngờ bước vào chạm mặt ngăn Lục Thừa Cẩn lại, cau mày hỏi: “Em đi đâu?”
“Anh hai, em phải về với Yên Chi và các con.”
Lục Thừa Cẩn đẩy người cản đường sang bên, bước ra khỏi thềm cửa, thì bàn tay Lục Thời Cẩn đan vào những ngón tay thon dày, trắng mềm mại của Lục Thừa Cẩn.
Chợt Lục Thừa Cẩn có cảm giác quai quái, những ngón tay ai kia đang trêu ghẹo bàn tay mình, anh bất giác ngoảnh lại nhìn anh trai mình, rồi nhìn xuống bàn tay kia mân mê tay mình, theo phản xạ thu tay về, khuôn mặt trắng nõn bỗng chuyển sang màu hồng phiếm, cơ thể nóng rang, anh nhớ rõ ra trước khi uống rượu, anh đã cẩn trọng uống một viên thuốc giải rượu mà.
Hay là trong rượu có vấn đề.
“Anh hai… Em thấy không khoẻ, em về trước!”
- “Rầm.”
- “Ầm.”
Một tiếng va đập vang lên chối tai người nghe và hoảng hồn người bị đè, bằng một thế lực nào đó. Lá gan của Lục Thời Cẩn đã được thổi phồng, hắn làm càng với người em trai trong mộng.
Hắn ép Lục Thừa Cẩn vào cánh cửa mới vừa được hằn đóng sầm lại. Người con trai trong vào tay hắn hoảng loạn kêu gào, bởi hành động này của anh trai, có kẻ khờ mới vờ như không biết gì.
“Lục Thời Cẩn!!! Bỏ ra! Anh đừng mượn say rượu mà làm điều sai trái. Nhìn cho kỹ vào tôi là em trai của anh!”
Lục Thời Cẩn mắt điếc tai ngơ vơ lấy thắt lưng cột chặt hai tay nam nhân kháng cự. Đây là phòng cách âm, dù kháng cự đánh đá hai cơ thể nam nhân chạm nhau, máu liều dâng cao sẵn men rượu đưa lối hắn vối được đầu lưỡi vào khoang miệng ấp nóng kia khám phá, quần quện chiếc lưỡi đang né tránh.
Ánh mắt Lục Thừa Cẩn đầy căm phẫn, lẫn tổn thương, anh đối tốt và tin tưởng Lục Thời Cẩn, vậy mà lại là nguồn cơ gây ra sự việc nhục nhã trước mắt. Tên thối tha này đang cuồng bạo chiếm hữu thân thể anh.
“Đồ điên! Anh bỏ tay ra.” Giây phút này thằng em của anh đã bị bạn tay to cầm lấy sủng nịnh vuốt ve, cơ thể theo sinh lý run lên bần bật…
“Thừa Cẩn…” Hắn gọi tên anh ma mị, động tác dưới thân thuần thục khiến anh vô cùng thoải mái sinh lý. Bất luận trai hay gái bị đụng chạm kích thích chỗ đó, không khỏ xấu hổ đỏ mặt, huống gì Lục Thừa Cẩn chưa từng được bóc tem, cây cà rem chưa được ai ngậm cả, chả trách vừa chạm đã cứng lên, ban tay kia nâng đỡ hai túi con cháu nhà anh.
- “Ầm.”
Anh cố gắng kháng cự, hắn quật anh xuống sàn ngồi lên vụng cơ bụng rắn rỏi, áo đã bị cởi phăng tự bao giờ.
“Đồ khốn! Anh bị điên à! Tránh xa tôi ra! Đồ ghê tỏm.”
- “Chát.”
“Em vừa nói ai ghê tỏm!!”
Lục Thời Cẩn nghe hai từ ‘ghê tỏm’ không tiết chế được cảm xúc vừa tát động vật lý vào mặt người con trai hắn yêu thầm 15 năm.
“Anh dám đánh tôi!”
Lục Thời Cẩn trừng mắt căm giận đan xen, anh chưa từng nghĩ đến có một ngày bị người anh mình tôn quý, mang ý đồ muốn ăn thịt mình. Tình cảm anh em bấy lâu bỗng chốc thành loại luân sao?
Lục Thời Cẩn trước giờ luôn ân cần, quan tâm chiều chuộng Lục Thừa Cẩn tuyệt đối, dù Lục Thừa Cẩn từ lâu đã tinh ý nhận ra tâm tư anh trai có gì đó không ổn với mình rồi, nhưng không thể ngờ hành động lệch lạc giới tính này.
“Biến ngay cho tôi, tôi là trai thẳng, có vợ con rồi!”
“Hơ… vợ con sao? Con mẹ nó… em lừa ai hả? 3 năm trời anh đợi em, em lại đi quạ nuôi tu hú. Cưu mang vợ người khác…”
Hắn vừa nói vừa mân mê làm tình trên phím da mềm mại, những múi cơ săn chắc, body này đúng là làm lát mát người xem, hắn đem uất ức trong lòng tiếp tục tỏ bày: "Mẹ nó… em cao thượng quá vậy? Chấp nhận đổ vỏ cho người khác à? Thậm chí em đã một lần ăn trọn vẹn vợ người ta chưa?
“Anh đừng có nhỏ nhen quá, tôi cần cô ấy sống vui vẻ là được, cô ấy cũng là em gái ruột của anh, anh đang làm trò gì vậy hả?”
“Làm điều trái tim anh mách bảo?” Lục Thời Cẩn cởi phăn chiếc áo ướt đẫm mồi hôi giật lộn nãy giờ, vừa gằn giọng lạnh.
Lục Thừa Cẩn không có võ lại bị trói tay, căn bản không tài đấu lại tên trên thân mình, nhìn khoá quần bị mở toang, thẳng nhỏ biểu tình, anh nét mặt đầy xấu hổ.
Nếu giờ ai có thể cứu anh thì anh cảm ơn mấy tổ tông nhà họ. Tiếc là vô vọng rồi tên Lục Thời Cẩn này không cần biết luân thường đạo lý, mang anh lên phòng khách sạn quăng lên chiếc giường nệm êm ga trắng, ép thân hình vạm vỡ nóng rực của hắn lên cơ thể đang đỏ lên do xuân dược.
"Khốn kiếp, anh bỏ thứ gì trong rượu. Đồ vô sĩ!!!
- “Reng Reng.”
Đúng lúc này chuông điện thoại Lục Thừa Cẩn rớt sàn reo, hành động dằn co ngừng lại vài giây.