Tống Tiên Hành

Chương 99: 99





“Cái gì, Sáu trăm vạn Hạ Phẩm Linh Thạch? Ta không nhìn lầm đó chứ?” Một tu sĩ đang trò chuyện với đồng bạn, đột nhiên dụi dụi mắt, khó có thể tin thốt lên.
Chỉ thấy trên bảng đấu giá, giá cả đã bị một vị thần bí tu sĩ từ Năm trăm hai mươi lăm vạn Hạ Phẩm Linh Thạch nâng lên Sáu trăm vạn Hạ Phẩm Linh Thạch.
Giá tiền này đã gấp ba lần so với giá gốc!
“Đã có người bắt đầu đỏ mắt…” Một tu sĩ sắc mặt bình tĩnh, ra vẻ cao thâm phe phẩy quạt trong tay bình phẩm.
Mà người này còn chưa nói hết câu, giá tiền liền lóe lên một cái, thay đổi thành Sáu trăm năm mươi vạn Hạ Phẩm Linh Thạch.
Lại nhoáng lên một cái thành Bảy trăm vạn Hạ Phẩm Linh Thạch.
Dưới hội trường lập tức vang lên tiếng hít khí lạnh.

Vô số người không thể tin nổi vào mắt mình.
Dù Đan phương Viêm Linh Đan theo lời người của Thông Thiên Thương Hội giới thiệu có thể luyện chế ra Tứ giai Viêm Linh Đan.

Tuy nhiên, bản chất của nó vẫn là Nhị giai đan dược.

Dùng Bảy trăm vạn Hạ Phẩm Linh Thạch mua một cái Nhị giai Đan phương Viêm Linh Đan.

Phá gia chi tử cũng chỉ đến mức này mà thôi.
Lúc này, trên phòng khách quý trên cùng đột nhiên có một âm thanh già nua:
“Bảy trăm năm mươi vạn Hạ Phẩm Linh Thạch.

Không biết là vị đạo hữu nào đang ra giá, lão phu Liệt Y Dương đối với đan phương của Đan tiên Hồ Mộc tiền bối có chỗ cần dùng, còn mong đạo hữu nể mặt nhường lại cho lão phu thứ yêu thích.

Lão phu biết đạo hữu cần Viêm Linh Đan, lão phu nguyện dùng một viên Tứ giai Viêm Linh Đan ngay mặt tạ ơn.


Ngoài ra, lão phu còn thiếu đạo hữu một cái nhân tình.

Mong đạo hữu cho lão phu một bộ mặt.”
“Cái gì? Là Liệt Y Dương, Tam giai đỉnh phong Liệt đan sư?” Một số người quan hệ nhân mạch rộng lúc này kinh ngạc thốt lên.
“Chẳng phải có tin đồn Liệt đan sư chuẩn bị tiến giai Tứ giai đan sư hay sao?
— QUẢNG CÁO —
“Liệt đan sư tự mình ra mặt, lại còn tặng một viên Tứ giai Viêm Linh Đan.

Quan trọng nhất là còn chấp nhận thiếu một cái nhân tình.

Nhân tình thứ này đối với một vị Luyện đan sư chuẩn bị tấn thăng Tứ giai đan sư chẳng phải là vô giá hay sao?” Có người không tin nổi lên tiếng.

Mà trên phòng khách quý trên cùng, một lão nhân mặc y phục màu tím, dáng người mập mạp, sắc mặt hồng hào đang đứng vuốt râu nhìn xuống.
Có thể thấy, nét mặt lão lúc này cực kỳ tự tin.
Một vị luyện đan sư đừng nói là hư hư thực thực chuẩn bị tiến lên Tứ giai, dù là Tam giai hay Nhị giai luyện đan sư thì đi đến đâu cũng sẽ nhận vô số truy phủng.

Lâu ngày sẽ tự tạo thành một loại khí chất cực kỳ tự tin.
Mà ở vị Liệt đan sư này, trong sự tự tin còn có cả sự cao ngạo và nắm chắc đối với Đan phương Viêm Linh Đan này.
Lão cũng không tin, nơi này có ai có thể bỏ qua được điều kiện mà lão đưa ra.
Theo lão thấy, người kia hẳn là đang cần Viêm Linh Đan, cho nên không tiếc đem một viên Tứ giai Viêm Linh Đan mà mình từng bỏ ra giá cao thu mua về định nghiên cứu dùng làm tiến lên Tứ giai luyện đan sư đưa ra, mà còn chắc gạo hơn một chút, dùng một cái nhân tình làm mồi nhử.
Phải biết, nhân tình là thứ cực kỳ đáng giá nhưng cũng là thứ mơ hồ nhất.

Dù lão chính miệng hứa hẹn, nhưng thân là luyện đan sư, nếu tâm trạng không tốt, tùy tiện một chút thủ thuật là có thể đem nhân tình này giải quyết triệt để.
“Chúc mừng Liệt tiền bối tới tay Đan phương Viêm Linh Đan.” Một thanh niên dáng người khôi ngô, bên mép có một nốt ruồi, đứng phía sau Liệt đan sư mỉm cười chúc mừng.
Liệt đan sư nghe vậy, gương mặt hiện lên vẻ đắc ý, vuốt râu cười:
“Ha hả, lần này cũng may có Nhạc tiểu hữu báo tin kịp thời.

Yên tâm, sau khi chuyện này giải quyết xong, chuyện lão phu đã hứa hẹn nhất định sẽ giúp ngươi thành toàn.

Chỉ cần tìm tới….ủa…”
Đột nhiên, lão ngừng lại lời nói, ngay cả động tác vuốt râu cũng dừng tay lại ở đó.
— QUẢNG CÁO —
Chỉ thấy con số trên bảng đấu giá từ Bảy trăm năm mươi vạn Hạ Phẩm Linh Thạch, đột ngột nhảy lên thành Một nghìn vạn Hạ Phẩm Linh Thạch.
Không chỉ Liệt đan sư, tất cả mọi người trong buổi đấu giá hội này, ngay cả trung niên nho sinh điều khiển buổi đấu giá cũng không thể tin nổi vào mắt mình.
Không phải Tám trăm vạn Hạ Phẩm Linh Thạch.
Cũng không phải Chín trăm vạn Hạ Phẩm Linh Thạch.
Mà là là trọn vẹn Một nghìn vạn Hạ Phẩm Linh Thạch!
Gấp năm lần giá tiền ban đầu của Đan phương Viêm Linh Đan được Thông Thiên Thương Hội khởi điểm đưa ra.
“Tốt.


Tốt.

Tốt.”
Liệt Y Dương ngẩn ngơ hồi lâu, mới lạnh giọng liên tục nói ba chữ tốt, rốt cục buông bỏ ra giá trở về chỗ ngồi.
Cũng không phải lão đã hết linh thạch.

Mà là theo suy đoán của lão, người kia có thể bỏ qua điều kiện mê người do lão đưa ra, thì chỉ có hai trường hợp.
Một là người này thân gia hùng hậu, xem linh thạch như cỏ rác.

Tùy hứng vung tiền.

Lão nếu tiếp tục trả giá, người kia lại buông bỏ, vậy thì chẳng phải lão sẽ bị người khác cười nhạo hay sao? Mà nếu như cuối cùng đấu thua, cũng vẫn là kết cục bị cười nhạo.

Chi bằng dứt khoát buông bỏ ngay từ đầu.
Mà một trường hợp khác, chính là đối thủ cạnh tranh đan phương này cũng là một vị đồng cơ đồng cấp với lão.

Cũng có thể là một trong mấy gã có đại thù với lão muốn không cho lão đạt được mục đích.

Trường hợp này thì càng không thể mắc mưu.
Dù sao, một nghìn vạn Hạ Phẩm Linh Thạch mà nói, đã có thể mua sắm một cái Tứ giai đan phương khác, cũng tương tự có thể giúp lão tiến giai Tứ giai đan sư mà cũng còn dư lại chút đỉnh.

Không cần thiết dây dưa quá nhiều ở đây.
Nghĩ đến đây, Liệt đan sư đảo mắt, hỏi thị nữ của Thông Thiên Thương Hội chịu trách nhiệm phục thị ở phòng này:
“Ngươi mau đi xem xét cho lão phu người kia là ai lại ngông nghênh như vậy.

Lão phu cũng muốn nhìn xem là vị cao nhân nào muốn cùng ta hơn thua thứ này.” — QUẢNG CÁO —
Thị nữ kia nghe vậy, trên mặt liền hiện lên vẻ áy náy, thi lễ thật sâu đáp:
“Hồi bẩm đại sư, quy định của Thông Thiên Thương Hội trước nay không tiết lộ danh tính người đấu giá.


Đây là quy củ trước nay, mong đại sư bớt giận.”
“Hừ, lần này coi như lão phu cho Thông Thiên Thương Hội một bộ mặt.” Liệt đan sư phẩy tay áo, ngồi xuống vị trí cũ.
“Một nghìn vạn Hạ Phẩm Linh Thạch lần một.

Một nghìn vạn Hạ Phẩm Linh Thạch lần hai.

Một nghìn vạn Hạ Phẩm Linh Thạch lần ba.

Thành giao! Xin chúc mừng đạo hữu mã số “9527” đã đấu giá thành công Đan phương Viêm Linh Đan.

Sau đây là vật phẩm tiếp theo.

Đây chính là Thiên Túc Ấn…”
Theo tiếng nói của trung niên chủ trì đấu giá, Đan phương Viêm Linh Đan rốt cuộc cũng đã được đấu giá thành công.
Mà ở trong phòng khách quý, Tống Phong rốt cuộc cũng thả lỏng một hơi.
Dùng một nghìn vạn Hạ Phẩm Linh Thạch để mua lấy Đan phương Viêm Linh Đan này, Tống Phong một mặt cảm thấy thở phào, rốt cuộc cũng đem thứ này tới tay.
Mặt khác, hắn cũng không cho rằng cái giá này quá cao.
Trước nhất, có người cùng hắn tranh giá, hiển nhiên Đan phương Viêm Linh Đan này giá trị cho dù thấp hơn một nghìn vạn Hạ Phẩm Linh Thạch thì cũng không xê xích bao nhiêu.
Mà điều quan trọng còn lại chính là Đan phương Viêm Linh Đan này liên quan tới mạng sống và con đường tu luyện sau này của Tống Phong hắn.

Chỉ cần là lý do này thôi, dù giá cao hơn nữa Tống Phong cũng rất nguyện ý giá cao mua nó về..