Tống Tử Thiên Vương

Chương 17: 17




Editor: Chấm Than
Thượng Triết về nhà đọc thử kịch bản, cậu diễn vai một tên phú nhị đại trong "Xuân Hiểu Chi Mộng", tên là Lam Minh, trẻ tuổi lại cộng thêm con nhà giàu, bên cạnh lúc nào cũng có mỹ nữ kè kè đi theo, nhưng chả biết hắn ăn phải bùa mê thuốc lú gì, nhất định cứ phải nhìn trúng nữ chính là Vương Hiểu Hiểu.

Vương Hiểu Hiểu làm việc ở công ty của bố Lam Minh, lúc mới đến có vài chuyện đụng chạm đến cậu công tử này, bởi thế hai người không ai vừa mắt ai.

Sau đó Lam Minh rung động, hắn thử đủ thứ cách để theo đuổi cô, nhưng Vương Hiểu Hiểu ghét nhất mấy tên ăn không ngồi rồi lại còn không chí tiến thủ như hắn, vẫn một lòng một dạ với nam chính xui xẻo cách vách nhà bên.

Cuối cùng, dưới sự khích lệ của Vương Hiểu Hiểu, Lam Minh rốt cuộc cũng cải "tà" quy chánh, quyết chí vươn lên, tiếp quản lại công ty của bố hắn, giữa lúc cô và nam chính gặp khó khăn còn không ngại đưa tay giúp đỡ, sau đó còn tham dự lễ cưới của hai người với danh nghĩa bạn bè, thật tâm đưa quà chúc phúc.

Đọc xong kịch bản, Thượng Triết cứ thấy khó chịu như mới bị thiên lôi bổ xuống, không thể đè nén nỗi lòng muốn phỉ nhổ cái kịch bản máu chó này lại được.

Đầu tiên là gì, là mắt của chị nữ chính! Mắt chị mọc ở mông đúng không! Con nhà người ta đã đẹp trai lại còn nhiều tiền mà cũng coi thường cho được? Cái sở thích gì vậy! Bởi vì người ta không phải nhân vật chính nên chị chê đúng không!
Thứ hai, mắt cậu phú nhị đại này chắc cũng chả khác gì nữ chính! Bên cạnh có biết bao nhiêu người ưu tú thì không thèm quan tâm, cứ phải tìm nữ chính ngược đãi mình làm gì không biết? Hay bởi vì nữ chính là người duy nhất trong công ty dám nói "không" với cậu ta? Hay cậu ta M mọe rồi?!
Cuối cùng, tại sao lại phải đi giúp nữ chính vậy, đã làm pháo hôi rồi thì làm ơn có tôn nghiêm xíu đi, cậu không muốn làm một tên bạch liên bông chút nào cả đâu, lại còn chúc phúc, có cái quần! Nếu mà là cậu, chưa phóng hỏa đốt nhà đã là còn may lắm rồi nhé!
Phỉ nhổ xong, ổn định lại tâm tình một chút, Đinh Kỳ quả nhiên nói không sai, vai diễn này không chỉ an toàn, mà còn rất được lòng khán giả.

Nữ chính mắt mù thì thôi, khán giả còn đó, chỉ cần diễn cho tốt, cái combo cao phú soái này thể nào cũng sẽ có người mê.

Với cả còn mấy phân đoạn phú nhị đại đáy mắt nhàn nhạt ưu thương, buồn đau không nói, cuối cùng không thể làm được gì chỉ đành thành toàn chúc phúc cho hai nhân vật chính...!
Ờ, nam phụ thì nam phụ, thôi cứ coi như cái nùi giẻ để lau bớt quá khứ đen tối của cậu đi cũng được.

Bộ phim này sẽ quay ở thành phố A, vai của Thượng Triết chắc cũng tầm một tháng là xong việc.

Tuy khoảng thời gian này cậu vẫn chưa chắc có thể về nhà thăm KK mỗi ngày hay không, nhưng dù sao nếu có chuyện gì xảy ra cậu vẫn có thể kịp thời ứng phó, tốn thời gian đi qua đi lại cũng không phải việc gì to tát, không thì nhân lúc nghỉ ngơi gọi điện của KK cũng chả sao.

Lần này kế hoạch của Đinh Kỳ phải nói là vô cùng vẹn toàn, để cậu nhận bộ phim này trước, chưa hề bắt cậu phải bôn ba gì xa xôi, đây không chỉ là để cho cầu dần dần làm quen, mà còn là để KK có thời gian thích ứng.

Mà KK dù sao cũng vẫn còn nhỏ, Thượng Triết mới về vào ekip được mấy hôm, bận sứt đầu mẻ trán chẳng có thời gian đâu mà về nhà, nghe Tiểu Tôn nói KK cả ngày ngồi ở nhà không thấy cậu đâu, lúc nào cũng bảo "ba ba mất tiu", khóc đến mà đau lòng, có dỗ thế nào cũng không nín, xong còn tức lên còn đập đồ, ngủ cũng không yên, lắm lúc đang ngủ còn tự khóc tỉnh, làm Tiểu Tôn cũng mệt lả người theo nó.


Cũng may lúc sau cậu gọi video tới, KK vừa thấy ba ba trên màn hình, nó liền dí cái mặt lấm lem nước mũi lên trước ống kính, cái chân mập mập đụng thử lên màn hình, phát hiện không sờ tới cậu, nó lại buồn bã chu mỏ lên khóc: "Ba ba...!về...!Ba ba ôm..."
Thượng Triết đau lòng muốn chết, thật sự rất muốn bế KK từ trong màn hình ra an ủi nó cho đỡ nhớ, nhưng mà thật sự không còn cách nào khác, nên chỉ còn thể ráng mà dỗ cho nó nín khóc, cậu nói cậu sắp về rồi, bảo KK nhớ phải nghe lời chú Tiểu Tôn.

KK biết Thượng Triết không có mất tiu thì ngoan hơn nhiều lắm, nó thút thít "bái bai" với cậu, còn tặng kèm cái động tác hôn gió ngày trước cậu dạy nó, bàn tay nhỏ xíu bẹp bẹp trên miệng hai cái, xong rồi hất tay về phía màn hình, trên trển còn dính cả nước mũi.

Thượng Triết cứ phải gọi là dở khóc dở cười.

Vạn sự khởi đầu nan, qua vài hôm nữa Tiểu Tôn nói với Thượng Triết, tuy KK vẫn cứ hay nhắc đến cậu, nhưng không hề nghịch ngợm gì nữa, Thượng Triết rốt cuộc cũng an tâm phần nào, vì vậy lực chú ý cũng đặt nhiều hơn vào chuyện quay phim.

Hôm nay vẫn còn 3 cảnh nữa, đều là ngoại cảnh cả, cảnh thứ nhất là lúc Lam Minh nhìn thấy Nghiêm Xuân đi xe đạp đến đón Vương Hiểu Hiểu tan làm xong cũng muốn lấy lòng cô, vì vậy bắt đầu lôi xe xịn ra làm màu cưa cẩm.

Trợ lí quay phim hô to bắt đầu.

Thượng Triết lái một con xe đỏ chói lòe loẹt két một tiếng dừng ở trước mặt Đỗ Ninh, hạ cửa sổ xe xuống, máy quay lại gần để quay đặc tả khuôn mặt cậu, Thượng Triết lấy mắt kính xuống, ngữ khí vô cùng ngả ngớn nói với cô: "Lên xe thôi, tôi đưa em về nhà."
Đỗ Ninh nhìn cái tên từ đầu tới chân viết bốn chữ khoa-trương-ngu-ngốc, lùi về sau hai bước, khinh thường quay người đi: "Cái xe này của anh thì có là gì so với của bạn trai tôi cơ chứ."
Thượng Triết cười lạnh: "Gì cơ? Cái xe đạp xi đa kia của nó không biết bán đi còn được nổi 300 đồng không ấy chứ."
*300 đồng TQ là gần 1 triệu VNĐ
Đỗ Ninh nói: "Tôi không cần biết chiếc xe ấy bao nhiêu tiền, xe của anh ấy đi nhanh hơn anh nhiều, tôi có ngồi lên cũng không thấy sốc xe."
Thượng Triết vỗ vỗ xế hộp của mình, vô cùng ngông cuồng nói: "Em đang đùa tôi đấy ư?"
Giữa lúc hai người đang nói chuyện, Khưu Phi Thần chầm chậm lái chiếc xe đạp đi đến chính giữa hai người bọn họ.

Đạo diễn: "Cắt.

Vị trí của Nghiêm Xuân không đúng, che mất Vương Hiểu Hiểu rồi."
Khưu Phi Thần nói một tiếng "Em xin lỗi", sau đó hắn liếc Thượng Triết một cái rõ bén.

Thượng Triết bực mình: Liên quan gì cậu đâu? Đừng nói cậu ta coi cậu là tình địch thật luôn chứ, thằng nhóc này diễn nhập tâm dữ.

Quay lại lần hai.


Chiếc xe của Khưu Phi Thần kẽo kẹt dừng lại, nhìn nhìn Thượng Triết, khiêu khích nói: "Anh tìm Vương Hiểu Hiểu có chuyện gì?"
Đạo diễn cau mày: "Cắt.

Nghiêm Xuân dừng xe gần hai người kia một chút, đứng gần Lam Minh vào, khí thế cũng không đủ."
Khưu Phi Thần: "..."
Quay lại lần ba.

Khưu Phi Thần lái xe dừng chỗ gần Thượng Triết hơn chút, hai chân chống xuống đất để xe không ngã, đứng từ trên cao hỏi xuống cậu: "Anh tìm Vương Hiểu Hiểu có chuyện gì?"
Ánh mắt Thượng Triết đánh một vòng qua người hắn, cuối cùng quay mặt sang, cười nhếch mép nói: "Tôi tới đón cổ về nhà, hôm nay trời mưa, ngồi xe tôi mới thích, còn con xe nát này của anh, cũng tội nghiệp anh phải tự lái qua quá nhỉ."
Đạo diễn: "Cắt.

Nghiêm Xuân cậu đỏ mặt làm quái gì! Còn Lam Minh cậu bớt lại chút cho tôi, cậu muốn cua Vương Hiểu Hiểu hay là muốn cua Nghiêm Xuân vậy hả!"
Khưu Phi Thần: "...!Chậc."
Thượng Triết: "..." Chậc cái quần què! Ông giả giàu thôi mắc mớ gì cậu phải đỏ mặt hả!
Quay lại lần tư.

Thượng Triết: "Tôi tới đón em ấy về nhà, hôm nay trời mưa, ngồi xe tôi mới thích, còn con xe nát này của anh, cũng tội nghiệp anh phải tự lái qua quá nhỉ.

Nghiêm Xuân lạnh lùng nói: "Lên xe của người như anh, không biết chừng còn bị đưa tới đầu đường ngõ xó nào nữa, Hiểu Hiểu cũng đâu phải đồ ngốc."
Vương Hiểu Hiểu ngồi lên yên sau xe Nghiêm Xuân, vòng tay ôm chặt eo anh: "Có xe sang thì ghê gớm lắm à? Xe như anh đi tới giữa đường lại chẳng kẹt xe, nói anh biết, tôi ngồi xe của Nghiêm Xuân chưa bao giờ biết hai chữ kẹt xe viết thế nào cả đâu."
Cuối cùng chiếc xe đạp chở theo hai người cứ thế đi mất.

Lam Minh muốn lái xe đuổi theo hai người bọn họ, kết quả đúng là bị kẹt xe thật, hắn trừng mắt nhìn bóng lưng hai người người chậm rãi đi xa, trong lòng buồn bực không gì tả nổi.

Cắt.


.

Truyện Dị Năng
Lần này rốt cuộc cũng qua.

Giờ nghỉ trưa, Thượng Triết vô tình nghe được Khưu Phi Thần đang than phiền với trợ lý: "Cái ông nam chính này sao lại lép vế thế không biết, tại sao không cho nam chính làm phú nhị đại cơ chứ, em cũng muốn lái Porsche mà, nam phụ thôi mà làm màu dữ vậy không biết, cướp hết spotlight của nhân vật chính luôn rồi.

Mau đưa kịch bản cho em xem đi, khúc sao em có quay về trả thù không thế?"
"Phụt...." Thượng Triết nghe xong suýt nữa cười rớt nước miếng.

Ầm ĩ cả buổi trời rốt cuộc chỉ vì cái chuyện này thôi à?
Tóc xoăn hạt dẻ suốt ngày lên mặt với cậu, đầu tiên là tức giận chuyện cậu "cướp" Đinh Kỳ, giờ lại thành tức chuyện cậu "cướp" Porsche của hắn, còn tức cả chuyện cậu "cướp" spotlight luôn rồi? Cái cậu này chắc là bị ngốc rồi luôn quá.

Nhưng mà cũng khá là thú vị.

Chê nam chính không ngầu, nếu vậy từ góc độ nào đó chắc cũng đồng nghĩa đang khen cậu diễn hay đó phải không.

Thượng Triết tự khoe khoang trong lòng một hồi, quyết định sau nếu không có gì thì đi chọc chửi với tóc xoăn một tí, ví dụ như lí Porsche lượn qua lượn lại trước mặt cậu ta chẳng hạn.

Cảnh thứ hai là phân đoạn Nghiêm Xuân đang bị phú bà bắt đi làm trâu làm ngựa, Vương Hiểu Hiểu thì bị Lam Minh cố ý hành cho phải ở lại tăng ca muộn, lúc đó chuyến xe cuối đã đi mất, Lam Minh liền đếm thời gian lái chiếc xe đạp siêu ngầu tới đón cô.

Thấy Vương Hiểu Hiểu không để ý hắn, hiền liền chân chó chạy ra cản đường cô.

Đoạn này là cảnh đêm, hai người cùng dừng trước đèn giao thông, Tiểu Huệ ngồi một bên nhìn, tán gẫu với vài nhân viên hậu trường: "Em mà là biên kịch ấy, em viết luôn cái cậu công tử này làm nhân vật chính, chết mất, sao lại ngược đời thế cơ chứ."
Chị gái trang điểm nói: "Nghe nói là vì muốn loại bỏ cái chủ nghĩa tôn thờ đồng tiền, xong rồi truyền bá tư tưởng tự lực phấn đấu đấy, biên kịch chắc cũng suy nghĩ nhiều lắm."
Anh nhân viên đạo cụ xen lời: "Chiều nay anh thấy trong hậu trường, hai người kia có nhiều hint lắm, không lẽ là đang bán hủ à?"
"Thôi anh đừng nói nữa, lúc thấy kịch bản em cũng có có mùi hủ gì đâu, mà đợi hai người kia diễn xong thật sự hint nhiều quá em không đỡ được luôn."
"Hầy, cũng tiếc nam phụ chỉ là pháo hôi, cuối cùng cũng chẳng về với nam chính được."
Tiểu Huệ ngồi nghe hai người gán ghép Thượng Triết và Khưu Phi Thần mà buồn cười gần chết, hai con người ghét nhau thế kia lại bị hiểu thành tương ái tương sát, cái này chính chủ mà nghe được không biết sẽ nghĩ thế nào nữa.

Bên này đang diễn đoạn Vương Hiểu Hiểu bất đắc dĩ chỉ đành leo lên sau xe Lam Minh, nhà của cô nằm trong một con hẻm nhỏ trong khu phố cũ, địa chỉ loạn xị ngầu, Lam Minh lại còn là tên mù đường, thấy không biết đi đường sao, hắn quyết định mở app chỉ dẫn.

Đi được một hồi, Vương Hiểu Hiểu nói: "Hình như hơi sai sai, bình thường Nghiêm Xuân đâu có đi đường này?"
Lam Minh vẫn còn tự tin lắm: "Sao tôi có thể đi cùng một con đường với anh ta được cơ chứ? Làm thế là hạ thấp phẩm cách của tôi rồi."

Cắt.

Phân đoạn kết thúc.

Cảnh thứ ba là đoạn hai người lượn tận ra ngoài ngã rẽ đường cao tốc.

Lam Minh hì hục đạp xe đến đầu đầy mồ hôi, nhìn thấy biển báo dừng xe cũng dừng lại theo.

Vương Hiểu Hiểu dở khóc dở cười: "Sao mà anh lái ra cao tốc luôn được vậy chứ!
Lam Minh cũng khó hiểu, hắn cúi đầu nhìn hướng dẫn trên điện thoại, lúng túng nói: "Ấy, quên chỉnh lại phương tiện, cái tôi mở là đường cho ô tô..."
Vương Hiểu Hiểu tức đến giậm chân: "Lam Minh anh đúng là cái đồ đần độn."
Đạo diễn vừa lòng nói: "OK, cắt! Tan làm thôi!"
Tiểu Huệ khoác thêm áo cho Thượng Triết: "Oa ha ha, đúng là cái kịch bản não tàn, sến chết em rồi."
Thượng Triết cảm thán: "Anh cũng thấy sến quá chừng."
"Đúng rồi, hồi sớm Trịnh tổng có gọi cho anh đó, em nhận điện thoại rồi."
*Thượng Triết lưu tên Trịnh Gia Ngôn trong danh bạ là Trịnh Hố Đen, chắc Tiểu Huệ nghĩ Thượng Triết đặt biệt danh cho bạn nên nghe luôn, mà chuyện trợ lí nghe điện thoại thay lúc đi diễn chắc cũng hay gặp, mình đoán thế.

"Oáp..." Thượng Triết đang ngáp giữa chừng phản ứng lại, "Anh ta nói cái gì thế?"
"Nói là từ nay về sau chuyện ăn uống trong đoàn của anh cứ cậu Trịnh tổng lo, còn đưa em số điện thoại, bảo em khi nào cần thì gọi điện."
Thượng Triết nhìn Tiểu Huệ: "..."
Tiểu Huệ vỗ vỗ vai cậu: "Không sao, em hiểu, bọn em hiểu được mà."
Bọn em hiểu cái cục cớt! Thượng Triết nghẹn lời không nói được.

Muộn quá rồi, hôm nay Thượng Triết cũng không về nhà mà đến khách sạn đoàn phim đã đặt, tắm rửa xong lên giường thì Trịnh Gia Ngôn gọi tới, cậu rầu rĩ bắt điện thoại: "Alo?"
"Mệt à?" nghe được giọng nói trầm thấp đầu bên kia, trong lòng Thượng Triết ngứa ngáy chút đỉnh.

"Đang mệt lắm, có chuyện gì thì nói mau..."
"Tiểu Huệ nói ngày mai em quay phim, khi nào xong tôi sẽ tới đón."
"Đón tôi làm gì? Khỏi cần phiền anh." Đến cả Thượng Triết cũng không biết được bây giờ giọng điệu của cậu cũng đang có mấy phần làm nũng.

Trịnh Gia Ngôn cười cười: "Con trai em đang ở chỗ tôi đấy."
Mí mắt Thượng Triết bất chợt căng thẳng: "Anh dám bắt cóc con tôi?!".