Tống Tử Thiên Vương

Chương 19: 19




Editor:!
Một tháng sau, Thượng Triết đã quay xong phần diễn của cậu trong "Xuân Hiểu Chi Mộng".

Cậu đã tận tâm tận lực diễn nốt cảnh cuối cùng của nam phụ pháo hôi xui xẻo, chính thức biến mất sau khi hôn lễ của nam nữ chính được cử hành.

Đạo diễn rất hài lòng với những cảnh diễn của cậu, ít nhất cậu cũng đã không diễn nát cái vai vốn đã nát tươm này, ngược lại đôi khi còn làm người khác cảm thấy nhân vật này có chút đáng yêu.

Bộ phim lúc này cũng dần tiến vào giai đoạn tuyên truyền, tham ban, phỏng vấn, hút truyền thông...!Bởi vì phần diễn của hai nam nữ chính vẫn đang bị đạo diễn chỉnh sửa lại, vì vậy người đầu tiên được lên sàn- chính là Thượng Triết.

Đúng vậy, cái lịch sử đen tối của cậu lại bị đào lên.

"Ở ẩn ba năm, tiểu Thiên vương giới ca hát – Thượng Triết tái xuất lấn sân làng diễn xuất, liệu cậu ấy có thể hiện như chúng ta đã kỳ vọng, hay lại là những màn thể hiện thất vọng như xưa?"
Thất với chả vọng, nói được nửa câu tử tế cũng phải ráng chen vào giật tít à!
"Khi được hỏi về việc cả hai vai diễn được nhận đều là những vai con nhà giàu, liệu đó có phải là hình tượng nhân vật mà cậu hướng đến hay không, Thượng Triết đã trả lời rằng: Mọi chuyện chỉ là trùng hợp, nếu có cơ hội, tôi hy vọng mình sẽ được nhận nhiều vai diễn khác nhau hơn, từ đó thể tích lũy thêm thật nhiều kinh nghiệm phong phú, như vậy tôi mới có thể càng ngày càng phát triển con đường diễn xuất của bản thân mình."
Ha, sao không hỏi thẳng có phải cậu là bình hoa di động không luôn đi, trả lời tiêu chuẩn thế này, cho mấy người hỏi như không hỏi luôn.

Phóng viên: "Cậu cảm thấy mình đã có bước tiến gì trong kĩ năng diễn xuất gì chưa?"
Thượng Triết ngại ngùng nói: "Câu hỏi này tôi nghĩ phải để cho khán giả giải đáp rồi, hy vọng sẽ nhận được sự ủng hộ từ mọi người." Nói nhảm! Kĩ năng của ông đây lên cao vùn vụt, cửa gì mà dở cho nổi, ông đây chỉ muốn cho mấy người thế thế nào là ba ba ba...!à không đúng, cho mấy người thấy thế nào là vả mặt chân chính thôi!
Trên weibo, tieba lẫn một vài trang mạng khác cũng đang nổi rần rần.

[Ghét ghê! Đúng là Triết nhà em vô địch thế giới! Mau mau đè bẹp cái đồ tiểu thịt tươi Khưu Phi Thần đi nào!]
[Người ta hay nói bầu bì trì ba năm, Triết nhà tui dù có diễn không tốt thật thì cũng dễ hiểu mà (*^-^*)]
[Không dám hiểu +1]
[Không dám hiểu +2]
[Không dám hiểu + số chứng minh nhân dân! Nhân tiện cho tui xin cái fanfic!]
[Ai viết giùm cái fanfic đội ơn luôn +10086...]
[Nói vậy là đứa bé kia là Thượng Triết sinh thật đó hả? Kiểu tự đẻ luôn ấy?]

[Trời đắc mẹ! Thì chẳng lẽ đây chính là Omega giả trang Alpha trong truyền thuyết đây ư!]
Thượng Triết: "..."
Đề tài đã đi lệch sang một vũ trụ mới, Thượng Triết cũng không thể hiểu được đám người này nói gì nữa rồi, phỉ nhổ xong phải hạ nhiệt bộ não này mới được.

Nhưng cũng chỉ được vài ngày, Chu Khang nhìn thấy lịch sử cũ nhà cậu xào cũng được kha khá, mà độ hot của Thượng Triết cũng tăng lên khá nhiều, vì vậy thay đổi chiều hướng một chút, thế là tin tức giữa Khưu Phi Thần và ĐN cứ thế nhảy dù xuống xuống bãi chiến trường, ngoài đó lại bắt đầu loạn cào cào lên, tiện thể cũng giải vây cho Thượng Triết.

...!
Đinh Kỳ ném một xấp hình lên bàn trước mặt Thượng Triết, đôi mắt đằng sau cặp mắt kiếng dường như đang ánh lên tia sắc bén.

Trái tim Thượng Triết loạn nhịp vài lần, cậu vốn tưởng chuyện cậu với Trịnh Gia Ngôn cùng đưa Kháp Kháp ra ngoài chơi bị chụp lén.

Nếu vậy cậu giải thích thế nào bây giờ? Vô tình gặp được? Đối tác làm ăn? Nói anh ta là anh trai thất lạc nhiều năm của cậu? Nói sao để lừa được Đinh Kỳ bây giờ?
Lần trước Tiểu Huệ nói bọn cổ hiểu hết, nhưng hiểu hết là hiểu cái gì ấy nhỉ...!
Thượng Triết thấp thỏm cầm xấp ảnh trên bàn lên xem.

Sau đó cậu thở phào nhẹ nhõm.

Trong ảnh là cậu đang đưa Kháp Kháp ra Toys Я Us* đi mua đồ chơi, bị paparazzi chụp lén, cả cậu với Kháp Kháp đều bị chụp chính diện, hình ảnh rõ nét hơn mấy tấm ảnh vỡ lần trước nhiều
Đinh Kỳ vẫn luôn quan sát phản ứng của cậu: "Nhìn có vẻ vẫn tốt hơn so với cậu nghĩ nhiều đấy nhỉ? Cậu có còn chuyện gì tệ hại hơn cần anh bao che giúp cho nữa không?"
Đinh Kỳ khụ một tiếng: "Đâu có đâu anh."
Đinh Kỳ cũng không hỏi tới nữa: "Đám paparazzi này đều thế cả, cậu càng muốn ít xuất hiện, đám người này sẽ càng đào sâu vào đời tư của cậu, nếu trước kia cậu chủ động công khai vài tấm hình với chút tin tức về Kháp Kháp, thì mấy tấm hình này sẽ không còn giá trị gì nữa, mà đám người đó cũng sẽ không có lí do bám theo cậu."
Thượng Triết nghĩ nghĩ: "Đạo lí này anh nói em cũng hiểu, nhưng nếu bây giờ để lộ mặt Kháp Kháp, em sợ sẽ làm ảnh hưởng xấu đế nó.

Anh cũng biết tình hình Kháp Kháp mà, vụ tai nạn máy bay của chị em trong nước cũng đưa tin rất nhiều, tuy danh tính nạn nhân Hoa kiều không được tiết lộ, nhưng em sợ nếu mấy người trên mạng lại tra ra được gì, vậy có khi lại bới móc lại vết thương của Kháp Kháp..."
Đinh Kỳ hừ một cái: "Thôi được, anh biết kiểu gì cậu cũng sẽ nói thế mà.

Tóm lại bây giờ anh tìm cách ép xuống cho cậu, tự cậu cũng chú ý tí đi, khi nào cậu cảm thấy đã tới lúc thích hợp thì cứ bung ra hết đi, chụp lấy vài tấm thường ngày cậu với con cậu bán manh làm nũng ấy, thế là đủ rồi."

"Được, em biết rồi, cảm ơn anh Đinh nha."
"Hôm nay anh đến đây cũng còn một việc nữa." Đinh Kỳ đặt hai cuốn kịch bản lên trước mặt cậu, "Cậu xem qua hai bộ này đi, một bộ là hôn nhân gia đình thời hiện đại, tên là "Phụng Tử Thành Hôn", bên sản xuất có ý muốn cho cậu diễn chính, chắc là nhìn trúng danh tiếng với mấy tin đồn của cậu gần đây; còn một bộ là cổ trang khoa huyễn, cải biên từ tiểu thuyết gốc, tên là "Vĩnh Trú", cũng diễn vai chính, phim quay kiểu cuốn chiếu.

Hai bộ này quay cùng thời gian, cậu chọn một trong hai đi."
"Gượm đã," Thượng Triết có hơi mông lung, "Quay phim cuốn chiếu là quay đến đâu chiếu đến đó hả anh, mỗi tuần một tập? Như kiểu bên Hàn với Mỹ ấy hả? Cái gì vậy? Tự dưng Cục truyền hình dễ tính dữ vậy, bên đó đang làm từ thiện hả?"
*Quay phim cuốn chiếu (hay còn gọi "quay phim mì ăn liền"): hình thức quay trước vài tập đầu trước khi công chiếu và vẫn tiếp tục quay khi bộ phim được phát sóng, ra đời để đảm bảo được khung giờ phát sóng trước trên nhà đài.

"Cục Truyền hình mới ra chính sách mới, nếu quay đến đâu chiếu đến đó thì phải đưa đại cương kịch bản lên thẩm tra trước, nếu được duyệt thì nộp 3 tập đầu lên tiếp tục thẩm tra, nếu cũng qua nốt thì mới được công chiếu, hơn nữa nếu giữa chừng có bất kì tình tiết không phù hợp nào cũng có thể bị ngưng phát sóng ngay lập tức."
"Nói vậy yêu cầu vẫn cao lắm đó nhỉ."
"Chứ cậu nghĩ sao, tuy bộ phim cũng chưa đến mức là bộ đầu tiên áp dụng kiểu chiếu mới, cũng ít nhiều cũng được tính là đi một trong số những bộ tiên phong, phương diện nào cũng yêu cầu rất khắt khe, hơn nữa tình tiết kịch bản cũng có thể sửa đổi cho phù hợp với phản hồi của khán giả, nhưng phần lớn thì vẫn phải do Cục Truyền hình kiểm soát.

"Ồ ồ, cổ trang à..." Thượng Triết đọc lướt qua kịch bản, "Vương tướng tranh triều à, cũng ổn đấy, em thấy khá hứng thú với bộ này, còn bộ hôn nhân gia đình kia thôi bỏ đi, em mà diễn chắc chỉ kéo về được anti thôi.

Với lại Kháp Kháp nhà em dễ ghen lắm, nó mà thấy em ôm ôm hun hun mấy đứa con nít khác kiểu gì cũng giận dỗi cho xem."
"Diễn có bộ phim mà cũng phải nhìn thái độ một đứa con nít, đúng là cậu cũng không dễ dàng gì." Đinh Kỳ để cuốn kịch bản "Phụng Tử Thành Hôn" sang một bên, "Được, anh cũng thấy kịch bản bộ cổ trang kia hay hơn, vậy cậu cứ đọc cho kĩ đi nhé."
"Oke anh, ấy đúng rồi, nữ chính là ai vậy anh?" Tuy Thượng Triết không có hứng thú với phụ nữ, nhưng nếu được diễn chung với một nữ diễn viên diễn tốt, sẽ chứng tỏ được giá trị của cậu, trước kia cậu chưa từng được trải nghiệm những chuyện thế này bao giờ, vai diễn cái pháo hôi Lam Minh kia càng khỏi phải nói, đến cả nũ diễn viên đóng nữ chính trong Thập Tam Lang Hoàn Khoan cũng là cô gái không có tiếng tăm gì, diễn xuất lại còn nát hơn cả cậu, tẩy trang đi là lộ ngay già hơn vài tuổi, mới nghĩ lại mà đã thấy đau tim rồi.

Nhưng sau đó Đinh Kỳ nói ra một câu hết hồn.

Hắn nói: "Nữ chính gì? Đây là phim hai nam chính, làm gì có nữ chính, anh chưa nói cậu nghe à?"
"..."
Nội tâm Thượng Triết không ngừng gào thét: Anh có nói quái đâu! Anh đang cố ý đúng không! Hai nam chính là cái quần gì đây! Sao bảo vương tướng tranh quyền, hậu cung ba ngàn cơ mà? Lại còn không có nữ chính, bên sản xuất cũng chơi lớn quá ha, thật sự không cần một chị gái để hút khán giả nam à?
Nhưng nếu không có thật, thì thôi không sao, dù sao kịch bản hay là được.

Thượng Triết thở dài: "Vậy nam chính còn lại là ai thế anh?"
"Hách Dã."

Đinh Kỳ tại tung ra sát chiêu.

Thượng Triết "phụt" một tiếng trực tiếp gục ngã.

Hách Dã là bạn học của cậu, năm đó cậu ta cùng cậu đi thử vai, ngoài ý muốn lại được nhìn trúng, về sau cậu ta thuận đường xuôi nước đóng phim truyền hình rồi lại diễn vai điện ảnh, bây giờ được người người gọi là nam thần, năm ngoái còn được đề cử giải Kim Giao mục ảnh đế nữa.

Thượng Triết vốn còn hơi bồn chồn, đang tự hỏi sao hôm nay Đinh Kỳ còn chưa ngược đãi gì cậu, thì ra để để sát chiêu xuống cuối cùng.

Ngay vào khoảnh khắc ấy, Thượng Triết chợt muốn đổi về cái kịch bản "Phụng Tử Thành Hôn" kia, nhưng cuối cùng cậu vẫn cân nhắc nặng nhẹ.

Bạn cũ thôi mà, chẳng qua là sắp thành ảnh đế thôi, có gì to tát lắm đâu, dù sao cậu cũng đâu còn là ma mới như xưa nữa đâu.

"Làm sao, dám diễn nữa không?" Đinh Kỳ kích cậu.

"Sao lại không, anh đừng có đùa với em nho." Thượng Triết giả bộ bình tĩnh, "Không vấn đề gì hết, hợp đồng này em ký là chắc chắn nhòi!"
"...!Cậu nói chuyện đàng hoàng xem nào!"
"Ò, em sẽ cố gắng diễn tốt."
Đinh Kỳ giỡn đủ rồi, tâm trạng phơi phới đuổi cậu đi.

Thượng Triết lệ nóng doanh tròng, mang theo trái tim tan vỡ trở về nhà xem kịch bản.

"Em sắp quay phim cuốn chiếu à? Cổ trang?" Trịnh Gia Ngôn múc một chén canh gà.

"Ừm, thấy kịch bản cũng hay hay...!Ủa khoan, Trịnh tổng, sao anh lại sang đây ăn chực cơm nữa rồi, đúng là phải bắt ông đóng phí nấu cơm mới được." Thượng Triết bất mãn nhìn anh tự múc cho mình cả một cái đùi gà.

Trịnh Gia Ngôn nhìn cậu: "Một bàn bốn món một canh, ngoại trừ canh là em tự nấu, còn lại đều là tôi mua từ nhà hàng về, em còn dám bảo tôi đóng tiền cơm?"
"Cả cái bàn này món tôi nấu là mắc nhất!" Thượng Triết già mồm.

"Mắc thế mà lại không bỏ muối, em cũng keo kiệt thật đấy." Trịnh Gia Ngôn nhấp một ngụm.

"Vậy hả? Tôi quên bỏ muối vào à?" Thượng Triết nhích lại gần, rất tự nhiên cầm muỗng múc một ít từ trong chén của Trịnh Gia Ngôn, "Hừm, đúng là hơi nhạt thật, để tôi bỏ thêm muối."
Nói xong cậu lấy chén hòa muối với nước đổ vào trong nồi canh để nêm lại vị, nhưng còn chén canh Trịnh Gia Ngôn đã múc ra thì ngó lơ: "Thôi anh uống hết hẵng múc tiếp."

Kháp Kháp ngồi trên ghế em bé, hết nhìn bên này lại nhìn bên kia, phát hiện hình như ba ba lại không để ý đến nó, nhất thời không vui nổi, nó cũng muốn uống canh mà.

Kháp Kháp chỉ chỉ nồi canh: "Ba ba...."
Thượng Triết lập tức múc cho nó một chén, nhưng lại không cho nó uống liền: "Kháp Kháp đợi chút nha, canh còn nóng lắm, uống vào là phỏng miệng đó."
LL lại nhìn chú đại ma vương ngồi đối diện đã bắt đầu uống rồi, mà nó lại phải ngồi đợi, nó nghĩ ba ba thiên vị, xụ mặt chỉ vào chén của Trịnh Gia Ngôn nói: "Ba ba..."
Thượng Triết nói: "Ầy, là của chú mà." Với lại còn chẳng bỏ muối.

Kháp Kháp không thể nhẫn nhịn được nữa, trực tiếp nhìn thẳng vào mắt đại ma vương nói: "Chú ơi, cho Kháp Kháp uống...", nói còn chưa hết câu đã nhích đầu lại thòm thèm há to miệng, "Chú ơi, a..."
Một cảnh tượng quá đặc sắc, Thượng Triết nhìn mà không nói nên lời: "Trong đó toàn là nước miếng của chú không đó."
Nhưng Kháp Kháp làm gì quan tâm, cái miệng nhỏ vấn há to đến mức nước miếng sắp chảy ra tới nơi, Trịnh Gia Ngôn nhìn nhìn bỗng dưng lại rất hợp, lấy muỗng múc một miếng đút cho Kháp Kháp, anh nói với Thượng Triết: "Em cũng mới uống của tôi xong đấy thôi, lại còn không cho Kháp Kháp uống nữa cơ đấy?"
Thượng Triết thấy một lớn một nhỏ không ai nghe lời cậu, tức muốn nổ phổi, cũng tự múc cho mình một chén: "Mặc kệ mấy người đấy."
Ăn cơm xong, Trịnh Gia Ngôn lại rề rà ở nhà cậu mất ba tiếng.

Anh ngồi trong thư phòng của Thượng Triết mở laptop xử lí công việc, lâu lâu lại nghe mấy cuộc điện thoại, nhìn có vẻ khá bận rộn.

Nhìn kiểu gì cũng thấy anh mang việc tăng ca về nhà cậu xử lí đây mà.

Thượng Triết bĩu môi, so sánh một hồi thì người rỗi nhất vẫn là cậu, hết xem TV rồi lại ra chơi với Kháp Kháp môt lát, đợi Kháp Kháp ngủ rồi lại chán quá, cũng chui vào thư phòng ngồi với Trịnh Gia Ngôn, hai người chẳng ai nói nhau câu nào, Trịnh Gia Ngôn làm việc, còn Thượng Triết ngồi xem kịch bản của "Vĩnh Trú".

Không hiểu tại sao, cậu lại cảm thấy trong thư phòng có một kiểu cảm giác ăn ý ngầm khó mà diễn tả được, làm cho người khác cảm thấy rất an tâm.

Đến 11 giờ, Thượng Triết ngáp một rõ dài, Trịnh Gia Ngôn nhìn cậu, đứng dậy rời đi, Thượng Triết đứng ở cửa nhà chần chừ một lát, thấy Kháp Kháp vẫn đang ngủ say, nói với anh: "Để tôi tiễn anh xuống dưới."
Chiếc Panamera của Trịnh Gia Ngôn dừng bãi đậu xe dành cho khách, bốn bên được dựng bụi hoa để che chắn, hoa tường vy leo quấn vào móc sắt, gió đêm khẽ thổi, những cánh hoa nhỏ bé lại đua nhau rơi xuống, rơi đầy trên xe và mặt đất.

*Porsche Panamera
Màn đêm yên tĩnh, hai người trầm mặc chậm rãi đi đến trước xe, Thượng Triết đứng chắn trước cửa xe ghế lái, giả vờ như muốn giúp anh nhặt cánh hoa rơi.

Trịnh Gia Ngôn cười cười: "Em có lời gì muốn nói với tôi sao?"
Editor: Chúc cả nhà buổi tối vui vẻ, chờ chương mới dzui ^^
Hết chương 19.