Trơ mắt nhìn Khương Âm phát Weibo, một loạt hoạt động khi thì chỉ để fans nhìn thấy, khi thì chỉ để bản thân có thể thấy, Phương Tư Nhụy cực kỳ ghét bỏ bĩu môi, "Để cô ấy thấy thì có làm sao, nhìn cậu sợ hãi kìa!"
"Đây không phải là sợ." Khương Âm nhìn bài đăng Weibo chỉ có thể bản thân mới nhìn thấy, trong lòng vui sướng, "Tớ không thể cứ biểu hiện cuồng nhiệt quá được, vẫn là dè dặt một chút, duy trì hình tượng."
"Loại dè dặt này cùng với cậu ở trên mạng không dính dáng nhau chút nào, cậu chỉ thiếu treo hai chữ "Yêu cô" trên giới thiệu tóm tắt của mình thôi." Phương Tư Nhụy không hề đồng cảm vạch trần cô, "Cậu đây không phải là dè dặt mà là sợ."
Khương Âm: "..."
Nhịn lại nhịn, Khương Âm không nhịn được nữa hắng giọng nhắc nhở: "Hôm nay là sinh nhật của tớ."
Phương Tư Nhụy: "..."
"Được, tớ sai rồi, sinh nhật của cậu, cậu có đặc quyền." Phương Tư Nhụy nói, "Cậu hôm nay có thể thỏa thích xỉ vả tớ, cưỡi lên đầu tớ cũng được..."
"Chuyện xỉ vả cậu đợi lát nữa rồi nói." Khương Âm ngắt lời cô, "Chúng ta có thể chọn phim trước không?"
Lúc này Phương Tư Nhụy mới ngừng lải nhải, Khương Âm lập tức cảm tấy hai tai yên tĩnh hơn nhiều.
Nhưng Phương Tư Nhụy nói không sai, thật sự có chút sợ, muốn tiến lại gần lại có chút sợ hãi.
Khương Âm thở dài, phương diện xã hội quả thật không phải sở trường của cô, kết thêm bạn mới cũng rất vất vả.
Nhưng được người mình thích chúc mừng. ai cũng sẽ vui mừng, Khương Âm cũng không phải ngoiaj lệ.
Bây giờ cô thật sự rất vui, vui đến mức lập tức muốn ra sân bóng chạy mấy vòng, vui đến nụ cười treo bên môi cả ngày không dừng được. Trên đường về nhà ngay cả nhịp bước cũng nhẹ nhàng.
Về đến nhà, Khương Âm đi tắm rửa trước, thay đồ ngủ, chuẩn bị xong tất cả thì ngồi trước máy tính, nhưng cô lại mãi không đánh được chữ nào.
Bây giờ cả người cô vui sướng, đầu óc khoan khoái, bây giờ mà viết sẽ rất dễ sai lệch với cốt truyện.
Khương Âm ngồi một chỗ, mở một bài nhạc êm dịu, đợi tâm tình bình lặng lại cô mới cầm dàn ý bên cạnh, đọc lại một lượt tình tiết phải viết tối nay, đợi lát nữa viết có thể nâng cao hiệu suất.
Bây giờ khoảng tám giờ, cô tranh thủ viết xong dưới mười hai giờ.
Tối nay phải thức khuya rồi, nhưng Khương Âm lại cam tâm tình nguyện.
Chờ cô vất vả mới tìm được cảm giác, lúc cuối cùng có thể viết, một câu cô còn chưa gõ xong thì chuông cửa vang lên, Khương Âm dừng lại.
Đã giờ này rồi, ngoại trừ Phương Tư Nhụy, căn bản không ai gõ cửa nhà cô, mà bây giờ Phương Tư Nhụy đã về nhà rồi.
Chần chừ mấy giây, Khương Âm vẫn đứng dậy, đứng phía sau cửa, muốn hỏi thử xem là ai.
"Chị," Còn chưa đợi cô mở miệng, lại nghe tiếng chuông cửa, đồng thời có người hỏi, "Chị có nhà không?"
Là Tống Nam.
Khương Âm thở phào một hơi.
"Có đây." Khương Âm vội vàng mở cửa.
Vừa mở cửa, đập vào mắt đầu tiên là khuôn mặt tươi cười của Tống Nam, nhiệt tình mà lại chân thành, khiến cho người nhìn thấy nụ cười này cũng theo bản năng mà nở nụ cười với cậu.
"Chị, anh của em cần chị giúp."
Khương Âm ngẩng ra, Phó Lương Dư cần cô giúp?
"Được." Lúc Khương Âm còn chưa kịp phản ứng lại thì cô đã đồng ý, "Cần chị giúp cái gì?"
Phó Lương Dư từng giúp cô rất nhiều, cho dù là chuyện gì Khương Âm cũng sẽ làm hết sức có thể.
"Chị có thể qua đây không?' Tống Nam chỉ chỉ căn phòng đối diện, "Đoán chừng mất chút thời gian đó."
Khương Âm lập tức gật đầu, về phòng lấy chìa khóa khóa cửa.
Vào nhà, trong phòng khách không thấy bóng dáng Phó Lương Dư đâu, Khương Âm khó hiểu nhìn Tống Nam.
"Trong phòng bếp." Tống Nam giữ nguyên nụ cười, sau đó dẫn Khương Âm đến bên bàn ăn, còn nhẹ nhàng kéo ghế mời cô ngồi xuống, Khương Âm bối rối, nhất thời không muốn làm rõ tình huống, mơ mơ màng màng ngồi xuống.
Tống Nam thấy Khương Âm ngồi xuống thì cười càng tươi, lại lập tức nhận ra điều gì thu lại nụ cười, khuôn mặt tỏ vẻ oan ức tố cáo: "Anh em hôm nay muốn mưu sát em trai."
Khương Âm ngây người: "...Hả?"
Người đang chờ giúp đỡ nghe câu này vẻ mặt lờ mờ.
"Mì anh ấy nấu mùi vị không đúng lắm, em có lòng phát biểu ý kiến, thái độ anh ấy lại cực kì xấu xa, còn muốn trục xuất em khỏi gia môn."
Khương Âm nhạy bén bắt được trọng tâm trong lời cậu ấy, có chút không chắc chắn hỏi lại: "Mì? Mùi vị không đúng?"
"Đúng vậy!" Tống Nam có lí chẳng sợ, "Mùi vị đó thật sự không ổn, ở cổ đại sớm đã bị nghi bỏ độc người khác rồi!"
Tống Nam tự biên tự diễn, cậu đột nhiên nghiêng về phía trước, nhấn giọng nó với Khương Âm, "Loại bỏ em anh ấy có thể độc chiếm gia sản."
Khương Âm: "..."
Trọng tâm câu chuyện đột nhiên chuyển đến ân oán nhà hào môn, cô có chút không thích ứng.
Im lặng vài giây, Khương Âm vẫn quyết định chuyển chủ đề về đúng hướng: "Cần chị giúp cái gì?"
"Đợi chị đánh giá." Vẻ mặt Tống Nam nghiên túc, "Đợi lát nữa chị nếm thử xem, vạn lần đừng quan tâm đế thể diện hàng xóm, giúp em lật tẩy trò bịp của anh ấy, đến lúc đó gia sản chia cho chị một nửa."
Khương Âm: "..."
Tình tiết đi theo hướng này cô chỉ thấy qua trong tiểu thuyết.
"Nếm thử?" Lại một hồi yên lặng, Khương Âm mới chậm rãi hỏi lại: "Mì?"
"Dạ!" Tống Nam gật đầu thật mạnh, còn không quên ca một bài, "Chị lấy thân thử độc, thật vĩ đại biết bao."
Khương Âm: "..."
Thật sự không cần cũng được.
"Chị lập tức có thể thấy lời nói của anh em có biết bao nhiêu lạnh lùng, ánh mắt có bao nhiêu sắc bén, hành động có bao nhiêu..."
"Tống Nam."
Cậu còn chưa liệt kê xong, trong phòng bếp bên cạnh truyền đến tiếng của Phó Lương Dư.
"Em đến đây." Tống Nam lập tức thay đổi sắc mặt, nói với Khương Âm, "Chị ngồi đây đợi một lát nhé."
Nói xong cậu nhanh chóng đứng dậy vào phòng bếp.
Theo như bình thường, Khương Âm nhất định sẽ bị Tống Nam chọc cười, nhưng bây giờ cô có chút ngồi không yên, tay không còn là tay, chân cũng không còn là chân.
Khương Âm lại không lanh lợi, đợi cô phản ứng lại, rất rõ ràng không phải tìm cô đến giúp đỡ, cũng không phải bảo cô đánh giá, bọn họ là muốn để cô ăn chút gì đó.
Nói càng rõ hơn, bọn họ muốn cô ăn chút mì...
Cuối cùng là vì sao, Khương Âm hình như cũng biết.
Nhưng chính vì biết. cô mới có chút chân tay luống cuống.
Ngoại trừ người nhà và Phương Tư Nhụy, đã quá lâu cô mới ngồi cùng người khác thế này.
"Đến rồi đến rồi." Đang lúc Khương Âm nghĩ ngợi lung tung thì giọng của Tống Nam vọng tới.
Tống Nam bưng bát đi tới, theo sau là Phó Lương Dư.
Thấy Phó Lương Dư bưng hai cái bát, vứt những suy nghĩ lung tung đi, Khương Âm vội vàng đứng dậy mau chóng bước đến muốn bưng giúp.
Ai ngờ Phó Lương Dư nhấc tay, hơi hơi nghiêng mình, né qua một bên, anh nói: "Không sao, cô cứ ngồi đó là được."
Động tác của Khương Âm ngừng lại, thu tay về, cô có chút đờ đẫn đi theo sau Phó Lương Dư, thấy anh đặt mì ở vị trí cô ngồi lúc này.
Ba phần mì, bên trong có cải thìa, trên cùng có trứng chần nước sôi, rất thanh đạm.
Mì trong bát của Khương Âm rất ít, giống như trong đêm giao thừa, cô rõ ràng đã ăn no, nhưng lại bị mẹ ép ăn thêm mấy cái sủi cảo, chỉ vì cầu mong điềm lành cho năm mới.
Trước một số ngày lễ, thật ra quá trình không quan trọng, quan trọng là ý nghĩa nó mang lại.
Nghĩ thông suốt những điều đó, lại nhìn hết thảy trước mặt, không ai có thể không động lòng.
Khương Âm rũ mắt nhìn bát mì, trong bát còn đang bốc khói, hơi nóng phả lên mặt, hun đến mức mắt khó chịu.
Cô giống như che giấu điều gì trừng mắt nhìn.
"Chị chị mau nếm thử." Tống Nam ngồi ở đối diện thúc giục nói, "Ăn rồi thì sẽ biết em không có nói dối!"
Khương Âm ngước mắt nhìn Tống Nam, sau đó tầm mắt lại không tự giác mà chuyển hướng sang Phó Lương Dư.
Phó Lương Dư vẫn giống như thường, trong mắt mang theo ý cười, ánh mắt tỏ ý bảo cô mau động đũa.
Khương Âm rũ mắt thu lại tầm nhìn, gật gật đầu, cô cầm đũa, nắm chặt hơn một chút so với bình thường.
Cũng không biết có phải vì Khương Âm đã tiêu hết đồ ăn tối nay hay không, vậy mà cô có cảm giác mùi vị rất ngon.
Không mặn không nhạt, vừa vặn.
Sau đó Khương Âm ngước mắt, thật thà nói: "Ngon lắm..."
Cô còn chưa nói xong thì đã bị Tống Nam ngắt lời, cậu dường như không nghe thấy hai chữ của Khương Âm, ngược lại khuôn mặt mang vẻ khẳng định nói: "Chị xem em không có lừa chị mà!"
Thấy biểu cảm của Khương Âm, Phó Lương Dư thở phào nhẹ nhõm, nghe thấy lời Tống Nam thì thản nhiên hỏi: "Em nói gì đó?"
Tống Nam không tỏ vẻ tội nghiệp nữa, vừa lắc đầu vừa lải nhải: "Thí chủ, ta không phải là người có duyên với ngươi, thiên cơ bất khả lộ."
Nói rồi còn nháy mắt ra hiệu với Khương Âm, rất có ý tứ "Chị, em không tiện mở miệng, chị thức tỉnh anh ấy đi", cuối cùng Khương Âm đắn đo nói: "Nói muốn đuổi cậu khỏi gia môn."
Tống Nam: "..."
Khương Âm: "Bởi vì anh muốn độc chiếm gia sản."
Phó Lương Dư: "..."
"Đuổi khỏi gia môn?" Phó Lương Dư nhìn về phía Tống Nam, chậm rãi hỏi: "Độc chiếm..."
"Ồ, không có, em vừa mới kể chuyện cho chị ấy." Tống Nam hắng giọng, lảng sang chuyện khác, "Có gì đâu, mì sắp nở rồi, mau ăn đi!"
Phó Lương Dư gật gật đầu đồng ý: "Em nói đúng."
Nghe anh nói như thế, Tống Nam ừ một tiếng vui vẻ.
Phó Lương Dư lại nói: "Anh cũng tính như thế."
Tống Nam: "???"
"Anh." Tống Nam bỏ đũa xuống, hướng Phó Lương Dư nghiêm mặt nói, "Chuyện này, nó có một tiền đề, anh hiểu mà."
Tống Nam lời nói thành khẩn: "Em cảm thấy, như tình trạng hiện nay của chúng ta, sớm muộn bị đuổi khỏi gia môn là anh..."
Phó Lương Dư không chịu được nữa: "Im miệng."
"Được rồi." Tống Nam biết nghe lời phải, nhưng nụ cười trên khóe môi không khép lại được.
Tống Nam còn chưa nói xong, Khương Âm đã phúc chí tâm linh, cô cầm đũa, mở miệng hỏi: "Giục kết hôn sao?"
Trong nháy mắt, hai ngươi đối diện nhìn cô rồi lại ngơ ngác nhìn nhau.
Trong phút chốc, không khí có chút ngưng trệ
Tưởng rằng dính dáng đến vấn đề không nên nói, Khương Âm vội giải thích: "Tôi đoán mò thôi, chỉ là năm ngoái..."
"Nói vậy cũng không sai!" Tống Nam mở lời trước, không biế vì sao giọng nói của cậu đột nhiên có chút hưng phấn.
Khương Âm nghĩ đến họ hàng nhà mình, lại nghĩ đến cảnh tượng qua mấy năm nữa cô bị giục kết hôn, đột nhiên thở không thông.
Cô có chút đồng tình mà nhìn Phó Lương Dư.
Phó Lương Dư: "..."
Ánh mắt của cô quá rõ ràng, cái gì cũng không nói lại giống như cái gì cũng nói, nhìn đến mức Phó Lương Dư bật cười.
Phó Lương Dư thở dài, nhin Khương Âm nói: "Có phải cô hiểu lầm gì rồi không?"
Khương Âm sửng sốt, nhất thời không biết có nên gật đầu không.
Nhìn thấy ánh mát của anh trai, Tống Nam rất không muốn giải thích bất đắc dĩ mở miệng, "Chỉ là ông ngoại em sức khỏe không tốt, nhưng lại thích uống rượu, anh em bảo người trong nhà giấu rượu đi, bây giờ chính là giai đoạn cai rượu của ông ngoại em, khoảng thời gian này mỗi lần nhìn thấy anh em đều muốn đuổi ra khỏi nhà."
Khương Âm: "..."
Hiểu lầm này quá lớn rồi.
Tống Nam tựa như một cái máy thuật lại không cảm xúc, nói lại sự thật một lần.
Trên mặt cậu không có cảm xúc gì, nhưng trong lòng lại xỉ vả anh cậu.
Hiểu lầm thi có làm sao!
Hiều lầm thì càng tốt chứ!
Thừa dịp hiểu lầm thì năm mới xin chị ấy giúp đỡ, đưa về nhà bồi đắp tình cảm.
Ông bà ngoại chắc chắn sẽ rất thích chị ấy, cơ hội tốt thế này, anh cậu lại để vụt mất!
"Nhà tôi khá cởi mở." Tống Nam nói xong, Phó Lương bổ sung thêm, "Kết hôn hay không, kết hôn sớm hay muộn không có ép buộc."
Lúc này Khương Âm gật đầu như gà mổ thóc.
"Ai nói chứ!" Tống Nam không nghe nổi nữa, "Chị, chị đừng nghe anh em nói bừa!"
Tống Nam hy vọng cứu vãn được cục diện: "Nhà bọn em rất bảo thủ, bắt buộc rất nhiều, anh em nếu không kết hôn sẽ bị nước bọt của họ hàng..."
Phó Lương Dư thản nhiên hỏi lại: "Em nói cái gì?"
Tống Nam nghe được mùi vị uy hiếp: "..."
"Chúc phúc cho anh!" Tống Nam cắn răng, "Nước bọt từ lời chúc của họ hàng có thể nhấn chìm anh luôn!"
Phó Lương Dư: "..."
Khương Âm: "..."
Cô cúi thấp đầu, gắt gao cắn môi, sợ bạn thân nhấy thời không nhịn được mà cười thành tiếng.
Tống Nam giận mà không biết nói gì, hành vi lét lút này quá buồn cười rồi.
Lúc này bởi vì hiểu lầm mà một chút ngại ngùng ban nãy đã không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Một bát mì, hơn mười phút, khung cảnh vô cùng rối loạn, ăn đến mức Khương Âm đổ mồ hôi.
Nhưng ngược lại không mệt, chỉ là phải nhịn cười,
Khương âm tối nay cái gì cũng không làm, lúc muốn rửa chén thì lại bị Tống Nam giành trước,
"Đúng, dể em đi rửa." Tống Nam gật gật đầu, chân thành nói, "Em yêu rửa bát."
Vẻ mặt của Tống Nam không giống giả vờ, Khương Âm thấy có chút hoảng hốt, thì ra thật sự có người đơn thuần thích rửa chén sao?
Phương TƯ Nhụy cơ bản là không thích nấu cơm, thà nấu cơm thì cô ấy chọn rửa chén, nhưng Tống Nam rõ ràng không phải, ngay cả động tác của cậu cũng thật vui vẻ.
Khương Âm yên lặng buông tay.
Sau khi Tống Nam vào phòng bếp, ánh mắt Khương Âm cong cong, cô ngước mắt nói với Phó Lương Dư: "Nếu tôi có em trai như Toonsg Nam thì tốt quá, ngày ngày đều khiến người khác vui vẻ."
Nghe cô nói như vậy, Phó Lương Dư sửng sốt, sắp chuẩn bị đứng dậy thì ngừng lại.
Khóe môi Phó Lương Dư cong lên, nói: "Tính tình Tống Nam hoạt bát, thật ra rất hiếm khi nhiệt tình với người mới quen như vậy."
"Cô là người đầu tiên." Ngừng mấy giây, anh lại bổ sung thêm, "Cậu ấy rất thích cô."
Cậu ấy rất thích cô.
Khi Phó Lương Dư nói xong câu này thì ánh mắt nhìn chằm chằm Khương Âm, đôi con ngươi thâm thúy, thay người khác biểu lộ tâm tình, lại như bất giác bộc lộ cảm xúc của bản thân.
Trong lòng Khương âm lại có chút bối rối, hôm nay cô nhận được quá nhiều, dòng nước ấm chảy qua tim, khiến cô không biết phải đáp lại thế nào.
"Chỉ có điều lúc Tống Nam ầm ĩ cũng thật phiền." Phó Lương Dư không chút dấu vết chuyển đề tài, "Hận không thể lật tung cả nhà, cậu ấy..."
"Ôi!" Còn chưa nói xong, đã nghe thấy tiếng la hét của Tống Nam, "Sạch sẽ!"
Sở dĩ nói là la hét bởi vì cửa phòng bếp không đóng, câu kia của Tống Nam như là gào thét, tựa như đặc biệt nói cho bọn họ nghe.
"Không có gì." Phó Lương Dư ngừng một lát, giải thích, "Đây là thói quen của em ấy, thích tự biên tự diễn."
Khương Âm: "..."
Thói quen cũng thật là đặc biệt.
Phó Lương Dư nói rồi đứng dậy, nói với Khương Âm: "Tôi lấy chút đồ, cô đợt một lát."
Khương Âm gật gật đầu, đợi sau khi Phó Lương Dư xoay người đi, cô mới đứng dậy muốn vào phòng bếp giúp Tống Nam, lúc này mắt lại tối đen.
Cúp điện rồi sao?
Khương Âm đứng yên tại chỗ, biết bên cạnh có người nên không thấy sợ hãi.
"Phó Lương Dư?"
Khương Âm theo bản năng gọi cái tên này, dưới tình huống này cô không cũng không cảm thấy có gì không đúng.
"Tôi ở đây." Âm thanh của Phó Lương Dư cách một khoảng truyền đến, "Cô...".
Anh còn chưa nói xong đã bị một âm thanh lớn hơn cắt ngang, đó là tiếng mở cửa.
Giây tiếp theo, cả người cô liền ngây ngẩn.
Ánh mắt, đôi tai của Khương Âm giống như được gắn bộ lọc.
Cô dường như chỉ nghe được bài hát chúc mừng sinh nhật vang lên, chỉ có thể nhìn thấy bánh sinh nhật được thắp nến.
Đèn vẫn tắt, nhưng không thể ngăn cô nhìn rõ tình huống lúc này, chỉ là cho đến khi bánh sinh nhật được đặt trước mặt cô Khương Âm vẫn chưa phản ứng lại.
"Chị ơi, sinh nhật vui vẻ!" Giọng của Tống Nam vẫn tràn đầy sức sống như cũ, "Mau ước nguyện!"
Khương Âm tựa như lạc vào một đám mây, ngọt ngào mềm mại, khiến cô có chút thấy không thực.
"Ước đi." Lúc này người bên cạnh cậu mới thấp giọng nhắc nhở. "Nhắm mắt lại."
Thanh âm của anh vẫn mát lạnh như trước, mang theo ý cười.
Theo lời nhắc của anh, Khương Âm chậm nửa nhịp mà nhắm mắt lại, giống như ước nguyên, nhưng lại không nhớ phải ước cái gì.
Khương Âm chỉ nhớ trong khoảnh khắc cô nhắm mắt lại ước nguyện, Phó Lương Dư nói ở bên tai cô: "Sinh nhật vui vẻ, Khương Âm."
Anh còn nói: "Chúc em mỗi ngày đều có giấc mộng đẹp."