Trả Cho Anh Một Đời Bình An

Chương 3



Trần Thiên Di nghe cô nói thì ho sặc nước mặt đỏ lên, ngoài mặt thì cãi nhau long trời lỡ đất thực ra cô ấy đã thích Đỗ Hoàng Vỹ từ khi vào công ty làm cho đến nay nhưng vì lòng tự ái nên không dám nói ra.

Sau khi ăn xong cô vội vàng quay về phòng làm cho xong bản kế hoạch, Thiên Di nhớ ra điều gì đứng lên đuổi theo cô.

" Mộc Nhiên đợi mình "

" Đỗ Hoàng Vỹ ức hiếp cậu nữa à? "

" Không có. Lúc sáng mình thấy ba cậu đến công ty là tìm cậu sao? "

" À suýt chút nữa quên mất chiều nay mình không về với cậu được, mình phải về ăn cơm với bà"

" Uhm... Không được ở lâu đâu đó mình sẽ nhớ cậu mất "

Cô luôn thầm cảm ơn ông trời đã mang đến cho cô một người bạn tốt cùng cô vượt qua năm tháng khó khăn đầy thử thách, chính người bạn này đã cho cô thêm nhiều sức mạnh thực hiện ước mơ và làm những điều mình ấp ủ trước lúc ra đi.

Thiên Di vừa đi khỏi phía sau có tiếng nói vang lên cô giật mình quay người lại đôi mắt ngạc nhiên khi nhìn thấy người trước mặt.

" Vừa làm chuyện gì xấu hay sao thấy tôi lại giật mình "

" Anh xuất hiện bất ngờ ai mà không giật mình cho được "

" Miệng lưỡi cũng sắc bén thật "

" Quá khen "



Triệu Tử Hiên vẫn giữ gương mặt và thái độ lạnh lùng nhếch nữa miệng cười mỉa mai đánh giá cô sau đó bỏ đi khiến cô tức đến sắp bốc hỏa.

Như lời hứa lúc sáng với ba cô, sau khi tan làm cô về nhà ăn tối với bà, đang đứng đợi taxi cô nhận được cuộc gọi không cần nhìn xem là ai cô cũng đoán được người gọi lập tức ấn nút tắt bước lên xe.

Thấy cô lên xe Triệu Tử Hiên mới cho xe chạy theo sau, lúc này thư kí ngồi bên cạnh mới lên tiếng.

" Đây là tất cả những gì về Tô Mộc Nhiên mà Tổng Giám Đốc cần "

" Vất vả rồi "

" Theo những gì tôi điều tra được cô Tô chính là con gái của Tô Thiên chủ tịch tập đoàn Tô Thị người năm xưa hại chết bà chủ cũng là người làm cho tập đoàn phá sản "

" Không nằm ngoài dự đoán "

Sắc mặt Triệu Tử Hiên bây giờ càng lúc khó coi 2 tay nắm chặt lại quay ra cửa sổ nhắm mắt ngã người về sau, hình ảnh năm xưa hiện rõ trong đầu.

Năm Triệu Tử Hiên 17 tuổi ba anh kí hợp đồng với tập đoàn Tô Thị, vì 2 chữ bạn thân ba anh đã tin tưởng tiết lộ thông tin kế hoạch và chiến lược đầu tư, không ngờ vì lòng tham Tô Thiên bán đứng bạn mình tiếp tay hại ba anh phá sản bao nhiêu công sức đổ sông đổ biển.

Sau khi điều tra rõ mọi chuyện ba anh quyết định gặp mặt Tô Thiên làm rõ nhưng con người một khi có lòng tham vọng cao không bao giờ để người khác phá hoại những thứ mình có được nên Tô Thiên cho người ám sát ba anh, mẹ anh vô tình nghe được cuộc nói chuyện giữa Tô Thiên và một người đàn ông khác liền thông báo cho ba anh nhưng ông không tin người bạn thân 10 mấy năm sao có thể hại chết mình được.

" Bà nghe lầm thôi làm sao ông ấy hại tôi được"

" Ông coi ông ta là bạn nhưng đã bao giờ ông ta coi ông là bạn chưa? "

" Đừng nói nữa! "



Ngày hôm đó anh có buổi học ngoại khóa đến tối trời mưa rất lớn ba mẹ anh lo lắng nên đến trường đón anh, trên đường về cả gia đình ghé vào một nhà hàng ăn tối sau khi ăn xong anh ra xe trước để lấy ô che cho mẹ anh, từ xa bỗng có một chiếc xe màu trắng lao về phía anh rất nhanh, mẹ anh thấy vậy liền lao ra đẩy anh về phía trước.

" RẦM " anh nghe tiếng động xoay người lại hình ảnh một người phụ nữ nằm bất động trên vũng máu làm anh không thốt ra được lời nào đứng dậy chạy lại chổ mẹ anh nằm, mới vài phút trước họ còn cười nói vui vẻ với nhau sao bây giờ thành ra thế này, xung quanh bà dính đầy máu mỗi lúc mỗi nhiều anh hoảng sợ la lớn lên.

" Mẹ ơi, mẹ đừng bỏ Tiểu Hiên mà Tiểu Hiên không muốn rời xa mẹ! "

Anh khóc đến mức lạc cả giọng cổ họng đau rát cảm nhận bàn tay mình có hơi ấm nhìn xuống thấy bàn tay đang được bà nắm lấy.

" Tiểu Hiên đừng khóc sau khi mẹ đi hãy hứa với mẹ con phải giúp ba giữ lại công ty, cố gắng học thật giỏi để bảo vệ công ty, bảo vệ công sức ba con gầy dựng, dù có thế nào con nhất định không được trả thù vì mẹ không muốn con trai mẹ sống trong thù hận lòng đầy toan tính "

" Tiểu Hiên hứa. Mẹ đừng rời xa Tiểu Hiên mà Tiểu Hiên không muốn! "

Tay bà dần dần rời khỏi tay anh đôi mắt nhắm nghiền lại, bà ấy đã rời xa anh mãi mãi không thể quay trở về người mà anh lúc nào cũng yêu thương nghe lời, bây giờ không còn bên cạnh anh nữa làm sao anh sống nổi đây khi bà chính là lý do, niềm tin và mục đích để anh bước tiếp.

Ba anh vì cú sốc đó tinh thần không còn được minh mẫn như trước, sức khỏe càng ngày trở nên yếu đi phải ngồi xe lăn, nhìn thấy cảnh mẹ mất trước mặt mà không làm được gì còn ba thì suốt ngày cứ ôm tấm hình của bà mà trách móc nên anh quyết định thi đậu vào trường đại học danh tiếng nhất và du học nước ngoài. Sau 10 năm anh quay trở về nước bắt đầu gầy dựng sự nghiệp lấy lại công ty và tất cả những gì người khác từng tước đoạt của gia đình anh.

" Tổng Giám Đốc anh không sao chứ? "

" Tôi không sao! "

Đã 13 năm rồi đêm nào anh cũng bị hình ảnh năm đó ám ảnh cũng nhờ nó mới có anh ngày hôm nay một người vô tâm, lạnh lùng, làm việc nhẫn tâm tuyệt tình, suốt 13 năm anh phải sống trong cảnh không mẹ bên cạnh không tình thương của ba tất cả là do bọn họ ban tặng cho anh hết.

" Tôi sẽ khiến mấy người phải trả cái giá thật đắt về những chuyện mấy người đã làm với gia đình tôi, người đầu tiên là cô "

Anh nhìn tấm hình đang cầm trong tay nhàu nát gương mặt tức giận hằng lên những tia máu khiến người ngồi kế bên phát run không dám phát ra tiếng động.